Ngày đó em …
Mùa giáng sinh năm ấy, em được chị dẫn lên nhà thờ sinh hoạt, còn anh ấy được anh trai dẫn đi tham dự thánh lễ. Hai đứa trẻ gặp nhau. Khi ấy, em vừa mới vào lớp 11, còn anh ấy chỉ mới là học sinh lớp 10.
Dần dà quen nhau, hai đứa trở thành bạn . Em bỗng dưng phát hiện ra anh chàng ấy là đàn em mới vào trường. Thế là em bắt đầu với kế hoạch “ăn hiếp” nó.
Bao nhiêu kế hoạch vẫn chưa thực hiện được thì em cảm giác rằng trái tim em đang trật nhịp.
… và em biết yêu …
Yêu một người nhỏ tuổi hơn mình thật là khó chấp nhận so với bạn bè và người thân của em. Bởi vậy, tình yêu của em trở thành mối tình bí mật. Mỗi lần hai đứa đi chơi, em lén mẹ lên nhà thờ đợi anh ấy đến. Cứ như vậy suốt hơn hai năm, cho đến khi em vào đại học …
…Rồi có người xuất hiện …
Người ấy là anh thầy giáo trẻ tuổi mới về trường công tác. Em là cô sinh viên bé bỏng mới vào trường. Em đơn sơ, hồn nhiên tự nhiên và thoải mái với anh thầy.
Nhưng em bị anh ấy bắt gặp …
… nhìn đôi mắt cay cay của anh anh ấy, khiến em nhận ra rằng có điều gì đó bất ổn.
Anh ấy buông ra lời chia tay, giống như hai đứa là người xa lạ vậy.
Em đã khóc, khóc rất nhiều. Em đã nói em không có là gì hết so với anh thầy giáo đó. Anh ấy không tin. Anh ấy chỉ tin vào điều anh ấy thấy.
Em chạy đến gặp tôi. Em nhìn tôi như muốn tôi giải quyết mọi thứ giúp em. Nhưng thật sự, tôi cũng không không biết làm sao hết, chỉ an ủi em mấy câu nói vô hồn mà tôi đã đọc trong một cuốn sách nào đó.
Em đứng dậy chào tôi “Chào thầy con về”.
Tôi tiễn em ra đến cổng nhà thờ, rồi khẽ bảo : “Chào em nhé ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi mai nắng sẽ lên thôi mà”.
Lặng nghe từng con gió mùa đông xào xạc ùa về, tôi chợt thấy lòng mình hụt hẫng, có cơn gió nào có thể giúp em không ?