Tôi mới trở về quê nghỉ hè được hai tuần. Hôm nay tôi đi thăm mộ, không gian nơi đây thật khá tĩnh mịch và im ắng.
Tôi đang sửa soạn cắm nhang thì tôi thấy chị. Thoáng nhìn nghiêng qua, tôi thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má của chị. Sẵn vốn tính tò mò, tôi đến gần bên chị.
Hóa ra . . .
Ngày ấy, hai anh chị cùng sinh ra và lớn lên từ miền quê nghèo này. Anh chỉ là một anh chàng nhà quê, nên chẳng bao giờ mua cho chị được một món quà gì đáng giá. Chị yêu anh vì cái tính ít nói mà hay làm của anh. Còn anh thì thương chị vì sự đảm đang của chị.
Hai người cứ yêu nhau được hai năm rồi mà anh chưa bao giờ nói đến chuyện cưới xin. Chị dò hỏi ý anh, nhưng anh chỉ cười. Nụ cười của anh chứa đựng nhiều nỗi niềm. Anh chưa có gì trong tay, sao dám ngỏ lời cầu hôn được với chị, phận nghèo cứ đeo bám mãi mà chẳng chịu rời anh. Anh định bụng sẽ ra thị xã kiếm việc, hy vọng sẽ sớm có chút vốn riêng để dành.
Anh ra thị xã tìm được một việc ở tiệm sửa xe máy. Cuối tuần anh lại về thăm chị. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi . . .
Hôm ấy, trời mưa lớn. Má chị chạy nhanh vào nhà, la ầm lên là anh bị tai nạn gần nhà. Chị cuống cuồng chạy ra nhưng đã quá muộn, hơi thở của anh chỉ còn thoi thóp. Anh nhẹ nhàng tắt thở trong vòng tay của chị.
Ngày đưa tang anh, chị ngất đi mấy lần. Chị không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, lẽ nào ông trời đang đùa giỡn với chị sao ? Chị mang đồ tang, như một người thân trong gia đình, đó có lẽ là tất cả những gì chị có thể làm cho anh.
Hôm nay là ngày mãn tang của anh.
Nói đến đây, chị tiếp tục khóc nấc lên. Hóa ra, chị đến để chào anh lần cuối. Chị chuẩn bị đính hôn. Tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Tôi an ủi chị “Thôi chị ạ, dù sao cũng là duyên phận ý trời !”.
Chị ngăn bớt những dòng nước mắt đang rơi, rồi chị lặng lẽ chào tôi ra về.Tôi bần thần đứng lại như đợi điều gì đó. Mai đây chị bước sang ngang, buồn cho duyên phận không thành với anh, nhưng vui cho chị khi tìm được duyên mới. Tôi quay lại nhìn bia mộ của anh, nhủ thầm “Bình yên anh nhé, chị phải đi lấy chồng rồi !”
LNDH