Sẽ sớm thôi …

17/05/2015 | Lượt xem : 3105

Em, một cô gái Hà Nội, nhỏ nhắn và yêu đời. Em chỉ mới tròn 19 tuổi khi em vào Sài Gòn để tham gia kỳ hội trại cấp quốc gia.

Chẳng hẹn trước thế mà em đã gặp được anh …

Anh là một anh chàng dễ thương, năng động với bao nhiêu cô gái vây quanh. Còn em thì chỉ là một con bé đến từ Hà Nội xa xôi. Em không dám nói chuyện vì sợ anh nghe không hiểu cái “giọng Bắc trọ trẹ” của em.

Thế mà, duyên trời thế nào mà em được cùng nhóm với anh. Hai đứa làm chung bao nhiêu hoạt động với nhau, vì anh là nhóm trưởng còn em là đứa con gái duy nhất trong nhóm. Sinh hoạt giữa thời tiết oi nóng của thành phố này chẳng là gì so với sự nồng ấm của anh mang lại. Giọng nói Sài Gòn của anh nghe sao mà ngọt ngào đến thế chẳng bù cho em. Bởi thế em chỉ hay cười chứ ít dám nói chuyện nhiều với anh.

Và rồi …

… em cảm thấy anh là của em mãi mãi …

Nhưng …

Kỳ trại cũng đến hồi kết thúc. Em và anh phải trở về với vị trí đúng của hai người. Mọi người lần lượt chào nhau, rồi ai nấy đi những ngã rẽ riêng. Bất chợt, anh tiến lại gần em và khẽ hôn lên tóc em “Chào tạm biệt gấu Misa nhé !”. Nước mắt em tự dưng chảy hồi nào mà em không hay. Một cô gái trẻ ở cái tuổi đôi mươi chẳng biết phải gì với tình huống như vậy cả ngoài việc đứng yên.

Máy bay của em cũng rời Tân Sơn Nhất để trở về với Nội Bài xa xôi. Nhưng sao lần này em thấy lạ quá, cảnh vật Hà Nội giờ này sao quá xa lạ so với em. Em tự hỏi “Không biết giờ này anh đang ở đâu ?”

Đang thẩn thờ suy nghĩ thì tin nhắn điện thoại của em rung lên. “Anh là Duy đây, anh sẽ đợi gấu Misa lớn”. Em hạnh phúc, em chụp vội điện thoại mà bấm phím gọi. Đó là lần đầu tiên trong đời em nói chuyện điện thoại lâu đến vậy.

Em chìa tay ra ngoài chiếc taxi mà hứng từng giọt mưa đầu mùa của Hà Nội. Phố đêm Hà Nội hôm nay sao đẹp đến thế …