Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Hoa màu mắt

09/06/2020  |  Lượt xem : 2131

Rồi có khi nào trong phút giây

Trăng lên khỏi núi gió đùa mây

Thì anh nên nhớ người năm nọ

Xưa đã cùng anh sống những ngày

 

Em là cô gái nhỏ giống trong mái ấm tình thương gần nhà tôi. Tôi gặp em từ khi em còn bé xíu, cái thời em lò dò đi theo dòm mặt một đứa mang kính cận hay luyên thuyên giống tôi. Các sơ ở đây bảo chúng tôi có nét mặt giống nhau như người trong nhà. Tôi thì chẳng thèm để ý đến, đơn giản lúc ấy trong em nhem nhuốc.

 

Tôi đi học xa, theo cuộc đời vào những chuyến đi khắp đất trời. Mười năm sau, tôi được mời vào lễ tốt nghiệp của một đứa em ở nhà hát Hòa Bình thì em ngồi cách tôi một hàng ghế trên. Cả buổi lễ tôi vẫn không chú ý cho đến khi em đứng dậy ra về thì tôi mới nhận ra người quen thuở hàn vi của mình.

 

Cái nóng của Sài Gòn không khiến chúng tôi khỏi sự vui mừng khi nhận ra nhau. Bỗng dưng em khựng người khi tôi hỏi “Chồng con gì chưa”, hệt như cách mà diễn viên quên mất lời thoại trong bộ phim cuộc đời.

Có những người khiến cho bạn nghĩ rằng họ sống tốt, đĩnh đạc sau bức màn hào nhoáng kỳ công đến độ người khác đang nhận ra sự chênh vênh vô định.

 

Ngày em rời mái ấm để đến sống với một gia đình mới – người nhận nuôi em hứa sẽ chu cấp cho em học xong đại học – nơi cho em cái tiếng gọi cha, gọi mẹ sau mười mấy năm cái âm thanh ấy dường như đã câm nín.

 

Ngôi nhà ấy còn có một người đặc biệt là anh ấy – cậu con trai duy nhất của dòng họ, người được cưng chiều nhất nhà. Em tự dưng có người anh trai, hằng ngày chở em đi học khiến mấy đứa trong lớp mười hai trầm trồ. Em đã thực sự sống những ngày hạnh phúc cho đến khi em phát hiện em không muốn thành em gái mà là người phụ nữ theo anh suốt những năm tháng sau này.

 

Em khi đó 23 tuổi nghĩ rằng hai đứa cứ thế bên nhau, kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi như những cặp đôi khác.

 

Em dọn ra ngoài sống khi vừa đậu xong trường y dược Phạm Ngọc Thạch. Em hy vọng ngày em trở lại, em sẽ là con dâu của dòng họ chứ không muốn mang danh nghĩa là con nuôi.

 

Càng trưởng thành thì người ta càng giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật và không biết tự khi nào chúng ta chuyên nghiệp hơn trong vai diễn cuộc đời đang gửi gắm.

 

Hai đứa em hẹn hò âm thầm trong suốt mấy năm đại học cho đến khi anh dẫn em về nhà giới thiệu em như người yêu thì mọi người không khỏi hốt hoảng và bất ngờ.

 

Ngày đó trở thành một ngày định mệnh.

Bố anh lên cơn đau tim dữ dội, đưa vào phòng cấp cứu hơn một giờ sau thì qua đời. Mẹ anh khóc thét ngồi bệt ra giữa phòng hệt như một đứa trẻ mất đi một điều gì quá bất ngờ. Em thì đứng im khóc nấc lên từng hồi cho đến bác sĩ báo thời điểm tử vong thì em lầm lũi bước theo chiếc băng ca lạnh toát đưa người vào phòng lạnh.

 

Sau hôm đó, em trốn tránh tất cả mọi người. Em dường như cảm thấy có lỗi với gia đình đã từng cưu mang bản thân mình. Lời chia tay khi ấy trở nên im lặng mà cả em và anh ấy không ai buồn buộc miệng mà nói ra.

 

Mãi cho đến khi tôi gặp lại thì em bảo ”Em vẫn đang sống tốt, đừng lo cho em. Em đã tìm  được việc ở một phòng khám tư nhân. Em ổn mà !”

 

Tôi còn không rõ, sau câu nói đó, em có thật ổn không ! Em đâu hay trong dòng đời xuôi ngược, em đã đổi màu tâm hồn.

LNDH