Lời hứa mùa phượng nở

24/03/2014 | Lượt xem : 2994

Sài Gòn những ngày cuối tháng 3, không khí dường như khá oi bức. Tôi đang loay hoay soạn sách chuẩn bị cho giờ kinh chiều thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Hóa ra là anh- bạn chung trường đại học của tôi.  Đã lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc được với nhau.

Ngày ấy, anh và tôi chung lớp ở trường đại học. Anh học rất giỏi toán nên đối với anh học cái ngành lập trình này, chẳng có gì khó khăn. Khả năng học hành của anh thì chẳng ai dám chê bai, nhưng chặng đường tình cảm của anh thì lại khá ư lận đận. Tạo Hóa đã vô tình “cho đi và lấy lại” công bằng.

Anh quen với cô bé ngành đô thị chung trường. Thật là, trước đây chỉ vì một lời thách thức mà anh tán tỉnh để thỏa mãn niềm kiêu hãnh của một thằng con trai mới lớn.

Nhưng rồi anh đã yêu thật lòng !

Những cuộc hò hẹn, những cái nắm tay, những lần nhìn nhau tủm tỉm cười của hai người khiến cả hai lớp đô thị và công nghệ lập trình chúng tôi nháo nhào hết cả lên. Mấy đứa sinh viên chúng tôi vun vén cho một mối tình thật đẹp . . .

Được hơn hai năm thì đột nhiên bạn tôi nghỉ học. Tôi thấy cô bé ấy vẫn đi học, nhưng chỉ có một mình, không thấy anh chàng bạn tôi đâu. Không có ai liên lạc được với anh, chỉ nghe nói anh đã đột nhiên xin nhập ngũ.

Thời gian dần trôi qua …

Rồi chúng tôi ra trường, mỗi người có mỗi hướng đi riêng cho cuộc đời mình, chỉ gặp gỡ thoáng qua trên những chuyến xe hay những dòng tin nhắn Facebook vô hồn.

Ngờ đâu, hôm ấy tôi bắt gặp hình cô bé kia xúm xính trong bộ đồ cưới trên Facebook với một người đàn ông – người mà tôi chẳng hề quen biết. Có chút bất ngờ, tôi lặng lẻo rời trang Facebook mà không dám bình luận gì !

Có lẽ nào mối tình đẹp ngày xưa đã trôi xa dần vào dĩ vãng ? Giờ đây, anh gọi cho tôi tôi mới biết …

Anh vội vã nhập ngũ khi chưa hoàn thành chương trình tại đại học là vì cô bé lớp đô thị ngày nào. Cô ấy bất ngờ đem lòng yêu thương anh trưởng phòng nơi cô thực tập. Nhưng cô giấu kín, đến khi anh vô tình thấy họ đi với nhau thì anh mới biết rằng cô đã thay lòng. Lời yêu thương của cô dành cho anh qua những cánh thư yêu thương giờ đã không còn. Những cái ôm ấm áp của mùa đông, giờ đã tan đi khi nắng  dần lên. Lời hứa sau khi ra trường sẽ cùng nhau xây dựng mái nhà hạnh phúc, giờ đã vụt biến. Mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Một trái tim đã “rút quân an toàn” nhường chổ cho một trái tim khác đến thế chổ . . .

“Thôi, không sao đâu ! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, phải cầu mong cho người ta hạnh phúc chứ ?” tôi bảo anh

“Chỉ mong người ấy vẫn sẽ nhớ rằng chúng mình đã từng yêu” anh lặng lẽ trả lời

Dù tôi vẫn biết những giọt mưa vẫn không thể xóa nhòa niềm đau trong trái tim anh, tôi vẫn mong những chuyến xe vào Nam ra Bắc của anh sẽ gặp được những trận mưa rào; để xóa nhòa hết tất cả ký ức trong anh.

Cuộc điện thoại vừa dứt, tôi lặng thinh lên phòng nguyện mang theo tâm tư của anh. Tôi dâng lên tất cả những ưu tư của anh đang gặp phải, cuộc sống hiện tại của anh ….Hy vọng trái tim anh luôn bình yên.

Sài Gòn đang dần chuyển mùa . . .