Chuyện anh nhà thơ

30/05/2013 | Lượt xem : 2366

Tôi rong đuổi khắp nơi, đến và xem cuộc sống của bao nhiêu con người mà con đã gặp trong cuộc sống. Và hôm nay tôi đã thấy :

Một anh chàng nhà thơ đang gục ngã vì chữ tình.

Tôi đồng cảm với anh ấy !

Tôi nghe thấy tiếng anh ấy nấc lên nghẹn ngào trong sự tuyệt vọng vô cùng.

Hai người sinh trưởng ở cùng một miền quê, chưa bao giờ nói chuyện, chưa bao giờ gặp mặt. Anh chỉ biết cô bé là em gái của bạn học anh, chỉ có thế !

Vào cấp ba, cô bé chuyển lên thành phố học, còn anh chỉ học trường làng.

Rồi hai người vào đại học.

Anh học chuyên ngành về máy tính, còn cô bé là dân sư phạm, hai ngôi trường chung một thành phố, nhưng hai trái tim chưa hề gặp nhau.

Cứ tưởng như mọi thứ sẽ bình yên như vậy . . .

Như một trận cuồng phong và lốc xoáy, anh và cô bé gặp nhau không hẹn trước. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng anh sẽ yêu thương người con gái này; thế mà tình yêu đã dần lớn lên trong anh. Những tin nhắn SMS, những dòng đối thoại trên mạng xã hội khiến hai người xích lại gần nhau hơn.

Nhưng anh chàng vẫn chưa dám mở lời !

Anh sợ mọi thứ sẽ trở nên nên trắng tinh, nếu như anh vô tình đụng chạm vào trái tim đó !

Anh giữ tình cảm đó hơn một năm mà không dám mở lời. Anh chờ …

Mùa hè năm ấy, cô bé ấy trở về nhà.

Anh đã tỏ tình cho cô bé ấy biết, cô bé im lặng và chỉ mỉm cười.

Anh nắm lấy đôi bàn tay bé xinh, và anh trao cho cô ấy một cái ôm thật nồng ấm. Anh tưởng chừng như đang ôm trọn cả thế giới.

Nhưng . . .

Đó có lẽ là buổi tối duy nhất cho một câu chuyện tình buồn.

Cô bé ấy chỉ về nhà để làm thủ tục cho chương trình du học trong ba năm tại Mỹ. Trước khi ra sân bay, cô bé ấy cũng đã đáp trả tình yêu của anh bằng một lời hứa

Anh đã  làm cho em yêu anh rồi đó, em hứa sẽ dành cho anh một góc nhỏ trong trái tim  em

Anh đã khóc mòn mỏi trong nỗi nhớ, trong sự ấm ức của con tim. Anh để cho cô bé ra đi mà không dám níu giữ. Có chăng đó là định mệnh ?

Con hỏi “Thế anh có chờ, hay anh sẽ trao con tim cho một mối tình khác ?”.

Anh mỉm cười trong nước mắt “Tình yêu đâu phải trò chơi đâu em ?”

Đột nhiên, phía bên kia đường cất lên bài hát “Chung tình”

Người ta nói không bao giờ trở về, mà sao em vẫn tha thiết đợi mong, chờ làm chi ôm thương nhớ chỉ riêng mình . . .

…Làm người khờ dại có phải ta chung tình, đêm qua từng đêm, ta khóc thương một mình …

Có lẽ lời bài hát này đang muốn nói gì đó với anh, anh ạ !