Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều là duyên. Duyên ấy có thể trở thành chữ phận được hay không còn tùy thuộc vào hai chữ định mệnh.
Tôi trở thành kẻ lãng du trong mớ tình cảm hỗn độn của nhân gian mà chẳng thể nào thoát ra được. Tôi khá nhạy cảm với sự cô đơn và buồn bã. Đôi khi buồn bã trở thành tri kỷ của riêng tôi mãi cho đến ngày tôi gặp chị.
Chị và tôi gặp nhau qua sự giới thiệu của một người bạn chung. Lâu dần ngôn ngữ là thứ kéo hai chúng tôi lại sự thân thiết như người đã lâu năm ở bên cạnh nhau. Lỗi cũng do tôi, vì chăng tôi quá nhiều chuyện.
Tôi bảo:
– Chị muốn làm chị dâu của em không ?
– Đồng ý luôn !
Bỗng dưng gia đình tôi có thêm một nàng thơ từ trên trời rơi xuống.
Ba mươi mốt tuổi, tốt nghiệp một trường có tiếng tăm ở Sài Gòn, đi làm cho một công ty của Hồng Kông. Sự nghiệp của chị bình yên nhưng đường tình của chị lại trắc trở.
Chị quen anh chàng số một từ thời mới tốt nghiệp đại học, hai người yêu nhau mấy năm. Mặn nồng. Trinh trong. Một cô gái năm hai mươi ba tuổi có những trải nghiệm mới lạ trong chặng đường tình đầu chớm nở. Kết thúc tập một, nam diễn viên chính theo người yêu mới mà bỏ chị bơ vơ.
Người số hai đến với chị trong giai đoạn chị chông chênh giữa cuộc đời. Công việc đang lúc lên lúc xuống. Rồi cũng nhạt nhòa vì năm tháng đã qua, chị và anh ấy cũng trở thành những kẻ xa lạ trong danh bạ đời nhau.
Người số ba xuất hiện.
Anh là người Công Giáo đã kết hôn theo phép đạo. Hai vợ chồng anh lại ly dị theo tòa đời, nên lẽ thường anh không được kết hôn lần nữa. Anh đã có một đứa con gái từ đời vợ trước, đó có lẽ là lý do mà sau này anh ấy từ chối kết hôn với chị hay anh ấy đã mệt mỏi sau một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chị đến bên anh ấy, chấp nhận làm người tình của anh nhưng lời hứa đợi chờ anh của chị cũng làm trái tim chị thêm run lên vì mệt mỏi.
Tôi bảo chị xóa bớt những tấm hình ký ức của hai người đi, chị nói không vì còn thương, còn giận mà còn đau. Chị thật là ! Những người từng dành tình cảm cho nhau, tốt nhất chỉ nên âm thầm dõi theo để thấy nhau vui vẻ hạnh phúc, chứ đừng tìm lục lại để tranh thủ chút cơ hội ghép nối những mảnh vỡ không thể hóa lành.
Tôi cứ tưởng chị sẽ chẳng bao giờ yêu thương ai cả, thế mà chị lần nữa gật đầu đồng ý với anh chàng nhỏ hơn chị bốn tuổi. Tôi bất ngờ khi biết chị lại đi tìm duyên phận:
– Ở đâu ra trai trẻ thế? Công nhận chị tài thật!
– Người ta tán tỉnh chị thì có! Nhóc đó đẹp trai, dễ thương, thương chị hết sức chỉ là …
Chỉ là không biết chị ngại không biết gia đình người ta không biết chấp nhận một người như chị. Chỉ là chị e ngại khi duyên đến quá nhanh quá bất ngờ, sợ làm chị lần nữa chông chênh chưa biết làm sao. Người ta thương chị nhưng chị chưa đủ mạnh mẽ để yêu. Lạ thật chị nhỉ ? Tình yêu đôi khi khiến người ta mạnh mẽ đến lạ thường mà đôi lúc cũng khiến ta ngại ngùng.
Tôi bảo chị: – Ờ thì yêu thêm lần nữa đi.
Chị nói: – Cơ mà người ta ghen lắm cơ !
Tôi phá lên cười, người ta ghen chứng tỏ người ta đang yêu say đắm đó chị dâu của tôi ơi. Tôi ngồi đối diện nhìn chị luyên thuyên kể về anh chàng trẻ tuổi thư sinh của chị. Hơi lạnh ùa qua cửa sổ, sấm chớp nổi cơn giông. Tôi nhìn trời rồi quay sang bảo chị hình như trời sắp mưa thì bắt gặp gương mặt chị thẩn thờ nhìn về hướng bầu trời.
Chị đang khát khao yêu đương, khát khao một gia đình ấm êm hạnh phúc thật sự. Chúc chị bình yên, hạnh phúc chị dâu ạ.
Trời đất bỗng xám xịt.
Sài gòn lại mưa. Những cơn mưa bất chợt …