Hãy dừng chân thôi

29/07/2014 | Lượt xem : 2894

Hôm qua, tôi gặp em. Tôi vẫn không biết rằng em mới ly dị chồng, thế mà tôi vẫn tỉnh queo mà chọc ghẹo em, còn chúc em hạnh phúc nữa. Tôi thật là vô tâm quá.

Em với tôi học chung với nhau ở trường cấp hai. Em khá ư xinh xắn và học giỏi, nếu như hồi đó giới trẻ có danh hiệu hotgirl thì chắc em cũng sẽ là một hotgirl. Tôi là người chẳng bao giờ thèm đoái hoài tới bọn con gái trong lớp, vì tôi thấm thía câu nói “bụt gần nhà không thiêng”. Tôi thích chọc ghẹo những đứa con gái chung khối hơn, không ngoại trừ em. Vì vậy, đối với tôi em không có ấn tượng gì lắm.

Rồi bẵng đi một thời gian, tôi vào cấp ba rồi lên đại học. Tôi vô tình quên mất em, cô bạn chung lớp của tôi.

Theo thời gian, em cũng bước lên xe hoa. Giấc mơ hạnh phúc của em ngay từ đầu đã bị gia đình chồng khước từ cách thẳng thắn. Bởi vì hoàn cảnh xuất thân của em nghèo khó hơn so với họ và không môn đăng hậu đối cho lắm. Tuy nhiên, những giọt nước mắt mãi lăn tròn trên má em, cũng khiến ước mơ hạnh phúc của em thành sự thật.

Ngờ đâu . . .

Chồng em đã có một người con riêng, điều mà cho tới một tháng sau ngày đưa dâu em mới biết. Em sống trong cảnh nàng dâu bị gia đình chồng lừa dối. Em cảm thấy ngột ngạt, và không có sức để khóc nữa . Em muốn buông xuôi.

Ba tháng sau, em đưa đơn ly hôn ra tòa.

Nhưng lúc ấy thì em không biết rằng bụng em đang lớn dần lên. Em vẫn kiên quyết ly hôn cho dù chồng em có van xin em thế nào. Anh ấy hiểu tình yêu của hai người vẫn còn, chỉ là tình yêu họ có chút dối gian.

Em vào Sài Gòn để mưu sinh, bỏ cô con gái mới sinh cho ông bà ngoại. Em muốn kiếm thật nhiều nhiều tiền, nhiều tiền để có thể thành công hơn người đàn ông đã khiến em phải đau khổ. Và rồi em cảm thấy đuối sức. Em ngã gục vì quá nhiều thứ đè nặng lên lòng trí em, có chăng em đã lạc lối.

Em muốn quay lại, nhưng dường như em đã đi quá xa.

Thật sự tôi chẳng có thể làm gì cho em, ngoài việc an ủi em bằng mấy ngôn từ sáo rỗng. Tôi chỉ mong sao cuộc sống mưu sinh của em bớt gian khổ và em sớm tìm được một bờ vai vững chắc. Và em ơi, hãy dừng chân thôi . . .