Em gọi một ly café đen thay vì trà sữa như mọi lần. “Là em thật đấy hả ?”. Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhận ra em đã âm thầm thay đổi lúc nào mà tôi không nhận ra.
Tôi có một đứa em mà lâu lắm mới gặp lại sau khi chào đời. Gia đình nó ở tận vùng cố đô thưở nào nên khi gặp lại chúng tôi hệt như hai đứa trẻ ngoại quốc. Cái giọng Huế của nó mà nghe lúc tầm chín mười sáng thì thôi không lẫn vào đâu được.
Bất ngờ, nó báo tôi đi Singapore.
Tôi hỏi “Đang yên đang lành đi làm gì ?”.
“Đi để trưởng thành hơn !”. Nó thản nhiên đáp.
Hóa ra trong cái sự thản nhiên đó cả một bầu trời ấm ức. Câu chuyện về một chàng thanh niên chung làng.
Anh ấy sinh ra trong một hoàn cảnh đất nước oằn mình với chuyện đói ăn thời bao cấp. Tuổi trẻ của anh ấy dành hết cho ruộng đồng, để đỡ đần cho mẹ sau cái tang lớn trong đời bà, người đàn ông chung chăn gối bỏ bà ra đi.
Hai đứa trẻ lướt qua nhau được đôi lần, để rồi cả hai mang tấm lòng si từ thưở ấy.
Hai người đến bên nhau yên bình, không ồn ã, không phô trương như bao cặp tình nhân vẫn thường thể hiện, tuyên bố với cả thế giới rằng chúng tôi là của nhau. Họ lặng lẽ bước vào cuộc đời nhau, như một đôi bạn tâm đầu ý hợp, cũng như một cặp tình nhân hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.
Anh ấy lên thành phố học sư phạm cũng là lúc em đang bắt đầu vào cấp ba. Cuối tuần anh chạy chiếc xe đạp hơn 20km về nhà để chơi với hai đứa em và gặp em.
Mẹ anh ấy giục anh sớm có người yêu, mấy lần cho bà O qua nhà dạm hỏi nhưng mẹ em sợ em còn quá bé nên chưa vội đồng ý.
Bẵng đi một thời gian, không thấy anh ấy về. Nghe đâu tìm được công việc làm thêm trên thành phố nhiều tiền lắm nên không nỡ bỏ. Cái thời chỉ ngong ngóng vào ba cái thư hay điện tín gửi về như là món hàng xa xỉ và vô giá với em.
Em trở thành sinh viên cũng là lúc mẹ em lại hỏi dò chuyện chồng con. Em vẫn chờ, chàng trai của em. Nhưng mấy lần gặp nhau, anh ấy đều hối hả bảo để lần sau nói em nhé hệt như cách Ngưu Lang Chức Nữ rời bỏ nhau. Bằng tuổi em, ai trong xóm, trong làng, trong lũ bạn già đều đã có một người tử tế. Mỗi lúc có ai đến nói chuyện chồng con, em lại thấy ồn ào náo, khó chịu trong lòng chứ chẳng yên bình.
Em ở thành phố gần hết năm thì nghe tin mẹ ở quê bảo “Phúc nó dẫn bạn gái về nhà, nghe đâu đã dạm hỏi trên thành phố.”
Cuối cùng, em cũng chẳng đợi được đến ngày gật đầu đồng ý khi được anh cầu hôn. Anh đã yêu thương một người con gái khác.
Em không biết mình sẽ nói gì với anh vào giây phút vô tình gặp lại giữa thành phố Huế bé nhỏ này. Cũng chẳng biết ngoài tổn thương, trái tim này còn lỡ nhịp vì va phải đôi mắt trong veo ngày nào không. Hai đứa có bắt đầu, mà chẳng có kết thúc,vẫn còn nợ nhau lời tạm biệt.
Hóa ra sau tất cả,đó là lý do để em rời đi.
Mỗi người sinh ra đã là một bản thể riêng, có thể hạnh phúc của một người nào đó được đo lường bằng những thành tựu mà họ đạt được trong đời, bằng số tiền mà họ kiếm được. Nhưng có lắm kẻ lại đo lường hạnh phúc của bản thân mình dựa vào chỉ số yêu thương của người khác.
Em bảo tôi “Em giờ lại thích cảm giác đi se lạnh của đà lạt rồi !”.
Phải chăng vì trời thu se lạnh nên lòng người cũng chẳng thể vui ?
LNDH