Bài viết đoạt giải cuộc thi “Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy”. Tác phẩm dành tặng cho ” Tròn “
Trời mưa như trút nước.
An đứng nhìn những giọt mưa đang từ từ lăn tròn từ trên mái hiên rơi xuống đất. Giờ này ở quê, lũ trẻ con lại chẳng ồn ào mà đi tắm mưa rồi, chứ chẳng giống những đứa trẻ thành phố này, đứa nào cũng sợ mưa. Sợ mưa làm hỏng bộ quần áo mới của chúng. Sợ mưa làm hỏng cái đầu phong cách Hàn Quốc. Ừ ! Thì chúng sợ mưa, hệt như cô sợ gặp người lạ ở đây.
– “Chào cô, em về”. Tiếng lũ trẻ chào tạm biệt khiến An trở về với thực tại. An lui cui trở về phòng ký túc dành cho giáo viên. Thay vội bộ áo dài, dắt chiếc xe đi mua đồ ăn chiều. Mưa to quá, làm ai trên đường cũng muốn tháo chạy cho nhanh. An nhìn họ, mỉm cười như cho chính cuộc đời mình. Trốn nhà vào miền nam, xin dạy ở trường cấp ba tư thục ở Nha Trang, chỉ vì không muốn kết hôn với người mình không yêu. Đó cũng là một cuộc tháo chạy.
Tiếng rú xe máy ở đằng sau, làm An giật thót. “Ầm”.
An loãng choãng té xuống. Cố gắng gượng dậy, nhưng không không được. An nằm đó, nghe tiếng ai đó tri hô, nghe có tiếng xe cứu thương nhưng hình ảnh thì tối sầm trước mặt.
Tiếng chim đang hót ríu rít, những tia nắng sáng sớm chói vào mắt khiến cô giáo hai mươi lăm tuổi, bừng tĩnh sau một giấc ngủ dài từ đêm qua. Xung quanh An bây giờ đều là màu trắng. Tường nhà, quần áo, rèm cửa,… “Hóa ra mình đang nằm ở bệnh viện. Yên tâm rồi”, An nhủ thầm.
Chợt có chàng trai xuất hiện, mỉm cười với An. “Lạ thật, mình làm gì có quen ai ở cái thành phố xa lạ này? Chắc người thân của giường bên cạnh”. Những ý nghĩa đó làm An cũng cười khẩu hình với anh chàng ấy một cái. Bất giác, anh chàng ấy vừa thao thao bất tuyệt về việc tối qua, vừa lấy đồ ăn trong cà-men ra sắp trên bàn. “Chắc cô đói rồi, ráng ăn một chút đi. Cô ngủ từ đêm qua tới giờ đó.” An giật thót, sáng nay mình có tiết dạy. Gượng dậy nhưng không nổi. An loay hoay kiếm cái điện thoại.
Chàng trai lạ thấy cô gái loay hoay, chẳng hiểu đang kiếm gì, cũng chẳng buồn hỏi. Chợt, anh thấy điện thoại trong người rung lên, hiển thị trên màn hình “Thầy giám thị”. Anh chìa điện thoại cho An, nói thỏ thẻ “Điện thoại của cô, tôi giữ nó từ đêm qua tới giờ”.
An xin phép thầy giám thị được nghỉ bệnh, cũng chẳng biết bao giờ được ra viện.Cú điện thoại của thầy giám thị làm An nhiều suy nghĩ. Chẳng hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì ?
Vũ là chiến sĩ công an của phường, hôm qua đang trực đêm. Chạy xe tuần tra thành phố, Vũ gặp ngay hai tên cướp của đang trên đường bỏ trốn. Vũ chạy theo sát nút. Đến khu vực gần chợ Xóm Mới thì xe hai thằng cướp va vào một cô gái. Cú ngã xe chắc sẽ không đến nỗi nào nếu không có hòn đá khá to đang ở nằm ì ở đó. Cô gái ấy va đầu vào hòn đá bên đường dẫn đến hôn mê. Vũ gọi điện thoại đồng đội đến dẫn hai thằng cướp về đồn, còn mình thì lên taxi theo cô gái đó vào bệnh viện.
Chuyện đời trớ trêu, An thấy Vũ vào bệnh viện chăm sóc, cứ tưởng Vũ là người gây nên tai nạn khiến cô thành ra thế này. An nhất quyết không nói lời nào. Vũ phì cười. Lát sau, có hai đồng đội của Vũ mang quân phục đến lấy lời khai, giả vờ tỉnh queo chẳng quen Vũ. Hỏi một câu xưng anh kia, hai câu xưng anh kia. Họ hẹn An một ngày gần nhất lên công an phường.
Ngày An khỏi bệnh viện, chỉ có mấy đứa học trò, xúm xa xúm xít trêu cô. Chúng bảo bạn trai cô đẹp trai thế, lại là công an nữa. Về đến trường, các thầy cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, không quen chèn thêm một câu “Khỏe nhanh thế, chắc do bạn trai công an chăm sóc kỹ quá mà !”. Mọi người tủm tỉm cười. An bắt đầu thắc mắc. An hôm nay có tiết ở lớp 12C6. Đang chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ giáo viên, An cảm nhận có ai đó khẽ chạm vai mình từ phía sau. An bất giác giật mình. Là chàng trai lạ ở bệnh viện. Anh ta là công an ư ?
An vừa thấy mặt Vũ đã xối xả một tràng “Là anh sao ? Sao anh dám nhận là bạn trai của tôi hả ?”
-“Vì tôi là bạn cô, mà lại là con trai mà !”. An dùng dằng bỏ đi, không quên kèm theo một câu “Đồ môi mỏng”.
Mấy đứa con trai 12C6 nhao nhao hết cả lên, chúng thấy An và Vũ đứng nói chuyện dưới phòng giáo viên, thế là chúng được nước lấn tới. “Cô ơi ! Bạn trai cô tên gì vậy ? Cho tụi em làm quen đi cô ơi”. Mấy đứa con gái thì nhao nhao lên “Người đâu dẹp trai thế, anh ấy có em trai không cô ơi, giới thiệu cho tụi em nữa”. An bắt đầu thấy loạn hết cả lên. Tự dưng lại có người tình bất đắc dĩ kiểu này. Người ta thường bảo, quá khứ không giải quyết được thì tương lai sẽ quay trở lại thật là đúng mà.
Ngày trường tổng kết, thầy hiệu trưởng mời giáo viên về nhà ăn cơm gia đình. An cũng đi, vì phép xã giao trong công việc thì ít mà tính tò mò thì nhiều. Mấy cô giáo trẻ trong trường đồn nhau, con trai thầy hiệu trưởng đẹp trai lắm. An cũng muốn đi xem mặt chàng trai đó thế nào.
Chào thầy hiệu trưởng ở cổng xong, An lui cui chạy vào phụ với mấy cô giáo khác và vợ thầy. Mải mê theo mấy câu chuyện, và An quên mất mục đích xem mặt kia của mình. Tự dưng có tiếng cười khúc khích từ đằng sau. An quay lại.
An không thể tin vào mắt mình được. Người đàn ông sau lưng cô là Vũ. An đứng phắt dậy “Bộ anh là công an thì muốn đi đâu cũng được hả ? Sao cứ theo tôi mãi thế ?” . Nói chưa dứt lời thì nghe tiếng thầy hiệu trưởng “Vũ vào đây, bố giới thiệu với các chú ở trường”. An chỉ kịp giơ tay che miệng. Một giây phút bất ngờ thoáng qua tâm trí cô. Người cô hay gây sự, người hay lẽo đẽo đi theo cô mỗi khi tan trường về, người gặp ở bệnh viện là anh ta. Giờ còn là con trai thầy hiệu trưởng nữa. Kiểu này An chết chắc rồi.
Bữa cơm thân mật diễn ra, ai cũng vui vẻ và háo hức, chỉ riêng có mình An là không thoải mái. An không ghét Vũ, thậm chí là dần dần có cảm tình với anh nhưng chỉ là An ngại mọi người gặp. Mọi người sẽ lại dị nghị trong khi cô chân ướt chân ráo mới về trường. Hợp đồng một năm đã sắp hết, không biết có ký nữa không. Giờ gặp phải tình huống trớ trêu này, không biết phải làm sao. Nghỉ dạy thì tiếc cơ hội tốt. Vừa dạy vừa quen Vũ chẳng khác gì tiếng xấu ngàn đời. Dựa hơi con thầy hiệu trưởng để được dạy lâu dài. Tâm trí An căng như dây đàn. Thấy Vũ nhìn mình cười cười. An nhủ thầm “Làm như vui lắm không bằng, ở đó mà cười !”.
Bữa cơm kết thúc, An toan ra về sớm để khỏi phải đối diện với cái sự thật bất ngờ này. Thầy hiệu trưởng gọi An từ đằng sau “Cô An ở lại nói chuyện với tôi chút nhé”. Chỉ biết “dạ”, An dự cảm điều chẳng lành sắp xảy ra.
– “Cô ngồi uống nước rồi chúng ta nói chuyện”
– “Dạ”
An cầm lấy chén trà như ly rượu cuối cùng nơi pháp đài tử thương. An liếc lén nhìn xung quanh, chẳng thấy “hắn ta” đâu.
-“Cô về trường cũng gần một năm rồi, mọi chuyện cũng đều tốt. Duy chỉ có điều,….”. Lời nói ngập ngừng của thầy hiệu trưởng làm An thêm ngột ngạt.
-“Cô mới vừa tai nạn nên phải nghỉ dạy nhiều, sức khỏe chưa tốt lắm nên nhà trường chưa thể ký hợp đồng với cô tiếp được. Thứ hai tuần sau cô lên phòng nhân sự lấy quyết định hợp đồng chính thức nhé.”
Nghe đến đây, An vỡ òa. Hơn một năm qua, An chỉ mong ngóng điều này. Tạ ơn trời đất, cuối cùng công việc của cô cũng yên ổn. Ly trà hôm nay sao ngọt đến thế, chắc phải pha thêm chút nước muối mặn đắng từ khóe mắt quá.
-“Và còn một điều nữa, thằng Vũ nhà bác, …..” Thầy hiệu trưởng đổi cách xưng hô làm An chột dạ. Biết ngay “hắn” ta lại mách lẻo rồi mà. Mệt thiệt với mấy người môi mỏng đó chứ.
-“Thằng Vũ nhà bác thích cháu, nhưng nó bảo cháu ngại gặp nó. Nếu mà cháu ưng con bác thì bác vui lắm. Bác thì chấm cháu ngay rồi, cũng đang tính giới thiệu cho nó, nhưng duyên mệnh hai đứa biết nhau rồi thì càng tốt.” Nụ cười của “bác” hiệu trưởng làm An xốn xang trong lòng, giữa hai chữ yêu thương.
-“Con cũng thích anh ấy một chút. Chỉ là -hắn- cứ theo con hoài à.”. Nghe xong từ hắn, thầy hiệu trưởng phá lên cười, không quên bình luận một câu “Cá tính”.
Vũ xuất hiện kịp thời phá vòng vây của bố chồng tương lai, cứu An trong gang tấc : “Để con đưa cô ấy về !”.
Hai chiếc xe chạy song song trên con đường biển quen thuộc, gió biển hôm nay mát dịu hơn, nồng thắm hơn. Người từ đằng sau ngày trước giờ đã sánh đôi đi cùng. Giữa những suy nghĩ về quá khứ, hiện tại hay tương lai, An cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Chiếc xe vừa chạm phải cổng khu nhà cho giáo viên, An nói nho nhỏ như sợ bảo vệ nghe thấy “Hè này, sắp xếp mấy ngày nghỉ về quê em”.
Vũ ra vẻ tỉnh bơ “Nói gì cơ ?”
– “Ông tướng ” An hậm hực
– “Vâng lệnh sếp” Vũ giơ tay chào kiểu nhà binh rồi lên xe ù té chạy nhanh, sợ “sếp bà tương lai” kỷ luật .
An đứng đấy, tần ngần chưa muốn vào phòng. Hoàng hôn hôm nay bỗng dưng có chút màu tím nhạt.
Trốn nhà vào Nha Trang để trốn chữ “thương” của một người con trai không có cảm tình, trái tim lại đập một nhịp “thương” khác với chàng thanh niên cứu mình. Yêu thương đâu khó để mà kiếm tìm có phải không ?
Nha trang chiều mưa tháng sáu, 2016
Nguyên Lễ