Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Đợi

11/07/2016  |  Lượt xem : 2704

Xã hội minh họa cho tình yêu bằng hình trái tim. Bác sĩ thì bảo đó những xúc cảm được điều khiển bởi não bộ. Tôi thì bảo tình yêu chỉ là hình tròn. Điểm đầu và điểm cuối luôn gặp nhau. Những cuộc gặp gỡ trong đời của bạn đều có một lý do riêng. Vụt qua nhanh chóng hay dừng chân vài ba năm, thì đó cũng là những cuộc gặp gỡ của duyên phận.

Năm ấy, tôi rời ghế trường cấp ba vào giảng đường mới. Bạn mới, góc phố mới. Và cũng không ngoại lệ, em, người mới.

Em là con nhỏ trong lớp đô thị, nơi mà hơn ba mươi thằng con trai lớp tin học của chúng tôi hay bảo là những nàng thiên thần áo xanh.

Tự dưng vào một buổi sáng đẹp trời, tôi mở cửa sổ phòng máy lạnh và vẫy tay nói “Chào ngày mới”. Đột nhiên nàng tiên áo xanh bước ngang qua, cũng chẳng ngại ngùng “Chào bạn ngày mới”. Sáng ấy, tôi mới biết các thiên thần cũng hay dùng nước hoa. Cái cốc đầu của thầy giám thị càng làm tôi càng say mùi nước hoa hơn nữa. Hiệu ứng phụ của mùi nước hoa đó là tôi bị phạt vì cái tội dám mở cửa phòng máy lạnh.

Mấy tháng sau, tôi cũng chẳng thấy người ấy đâu. Thằng bạn chung lớp với tôi bảo “Em nó về quê lấy chồng rồi. Cưới chạy đấy”.

Duyên hết thì tự khắc sẽ rời đi. Phố bỗng dưng thênh thang.

Hôm nay, tôi bất ngờ gặp lại cái mùi nước hoa ấy. Lạ lùng, vẫn là người xưa. Chỉ có điều, cô ấy chưa nhận ra tôi, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm như thể tôi đi bằng tàu vũ trụ.

“Có phải anh là …?” Em ngập ngừng . . .Chưa đợi em nói hết câu, tôi đã nói “Đúng rồi !”

Năm ấy, em lên xe hoa với một người đàn ông lớn hơn em bảy tuổi. Qua sự mai mối của bà chị, em hoàn thành hồ sơ lấy chồng ta nơi xứ người. Con gái cần một người đàn ông lớn tuổi, vì sẽ rằng người đã trưởng thành sẽ bao bọc cho mình tốt hơn là những anh chàng trai trẻ tuổi.

“Thời ấy, tui cứ nghĩ con gái lấy chồng xong là yên phận. Ai đâu ngờ …”

Ngờ đâu, chồng em bị bắt vì tội buôn lậu xuyên biên giới. Cái án phạt 25 năm tù, làm đời em điêu đứng, lúc mà đứa con em vừa tròn hai tháng. Những thứ được em nâng niu, giữ gìn, bỗng dưng bị cướp mất.

Chồng em tự ý viết đơn ly hôn, vì nghĩ tới hạnh phúc của một bà mẹ tuổi đôi mươi. Ừ ! Thì cũng là một mối quan hệ dừng lại. Như chiếc xe dừng trước vạch trắng đèn giao thông, em trở nên người không biết đi nơi nào giữa ngã rẽ cuộc đời.

Và em chọn ?” . Tôi uống tiếp lon Cocacola đang dần nhạt.

Em nhìn tôi, nhoẻn nụ cười : “Anh vẫn thích uống cô ca đấy à ? Không tốt cho tim của anh đâu”.

Nó đã chật chội sẵn rồi mà !” Tôi vẫn luôn nhanh nhảu như vậy mà quên mất sự trầm lắng của em.

Chiếc áo giặt nhiều sẽ mòn. Em cũng trở nên nhàu nát trong mớ cảm xúc hỗn độn trong giai đoạn ấy. Em quyết định trở về nước.

Trở về với quê hương Dục Mỹ, em vẫn ở đó, còn người xưa thì đã đi mất rồi.

Em lại chọn cô đơn.

Em không chọn cho mình một duyên mới, không bật đèn xanh trước một anh chàng khác. Trái tim em đã chật chổ rồi, không thể chứa người khác nữa. Em hóm hỉnh lặp lại câu nói của tôi như thể nó là một định lý mới được phát hiện.

Có một tình yêu lầm lỡ, mới thấu hiểu được sự bơ vơ. Em bảo tôi vậy. Một mình em bước tình riêng em. Em đợi người đã ký vào tờ đơn ly hôn. Anh ấy chắc không phải nguội tan cảm xúc với em, mà chỉ duyên trời định duyên em lỡ làng.

Em sẽ đợi. Em mạnh mẽ nói với tôi như thế. Đôi mắt em nhìn xa, nơi con gái Bảo Ngọc của em đang loay hoay với trò tô tượng.

Như một thiên thần đã sớm héo tàn vì sương gió cuộc đời. Em muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ một ngôi sao nhỏ trước những lớp mây đen thoáng bay ngang qua.

Tiếng chuông nhà thờ điểm 10 giờ khuya.

Sương đêm. Lạnh …

Tags: