Người ấy em từng yêu
Đang xếp đồ chuẩn bị cho kỳ tĩnh tâm, thì tôi chợt nhớ đến em; một người bạn thời phổ thông của tôi, mà tôi gặp lại trong dịp đi Bình Dương dạo trước.
Tôi đến thăm em vào một buổi sáng nắng ấm. Em hẹn tôi tại một quán cà phê gần nơi tôi dừng chân.
Tôi loay hoay tìm em trong quán cà phê xa lạ này. . .
Tôi bắt gặp em đang ngồi với một anh chàng nào đó. Tôi mạnh dạn tiến lại, thì người con trai ấy đứng dậy chào tôi mà bỏ đi ?
Tôi nhoẻn cười chọc em “Người ấy là gì của em ?”
“Người lạ từng yêu !” Em nghiêm nghị trả lời, khiến tôi tắt ngấm nụ cười.
Hóa ra . . .
Người ấy là người mang lại cho em nụ cười, là người từng làm cho em bao lần rơi nước mắt – người yêu cũ của em !
Hai người quen nhau hơn ba tháng rồi thì yêu nhau, mối tình của họ tinh khiết và đẹp nhất khu công nghiệp này.
Thế mà ý trời vội chia cắt sợi dây duyên phận của họ.
Mẹ anh lâm trọng bệnh, anh phải về công tác gần nhà để đặng mà lo cho gia đình; vì anh là con trưởng.
Không lời hẹn ước, anh ra đi. . .
Bao lần em đã khóc, đã thao thức, đã tìm đến chốn hò hẹn dạo trước, nhưng tất cả chỉ là nỗi nhớ mà em cố nén chịu trong lòng.
Những dòng tin nhắn SMS hay những cuộc điện thoại không có hồi kết, cứ làm vết thương trong lòng em hằn lên.
Hơn một năm sau, em quyết định chia tay.
Dòng thời gian tưởng chừng như đã xóa hết kí ức trong em, thì bỗng dưng tạo hóa cột lại sợi chỉ hồng.
Anh ấy trở lại Bình Dương làm việc.
Không tài nào liên lạc được với em vì em đã đổi số điện thoại. Mà tìm kiếm em giữa khu công nghiệp hơn mấy ngàn người này là mò kim đáy biển.
Thế mà vô tình, anh ấy và em gặp lại nhau tại quán cà phê này. . .
Có lẽ vết thương trong em vẫn chưa lành, nên em tỏ ra vô tình và gắt gỏng khi nhắc về anh ấy.
Tôi cũng không tiện hỏi rõ hơn, vì sợ em đau lòng.
Nhìn những giọt mưa lất phất bay, tôi thầm nghĩ, có chăng tạo hóa đang trêu đùa với em ?
Tôi khuyên em nên quay lại nếu hai người còn mặn nồng với nhau.
Em nhìn những hạt mưa rơi lã chã trên nền gạch, rồi khẽ bảo “Có chăng . . .”