Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Qua giáng sinh, mình chia tay em nhé …

22/12/2014  |  Lượt xem : 3515

Tình yêu thoáng như cơn mưa cuối mùa …
Hôm nay đêm giáng sinh 24-12, họ hẹn nhau chia tay.

Anh ấy đứng đợi em nơi cuối hẻm. Con đường này đối với họ trở nên khá quen thuộc, nhưng hôm nay sao anh tự cảm thấy con đường này ngắn quá.

“Chào anh” Em nhẹ nhàng đánh tiếng.
Anh ấy nhìn lên. Anh ấy thấy trước mặt là người yêu anh mà vài tiếng nữa sẽ là người yêu cũ. Em mang đầm màu đỏ, với một chiếc nơ như nét chấm phá nhẹ trên mái tóc bồng bềnh đang tung bay. Không khí se lạnh và màn đêm u tối khiến anh ấy không nhận ra đôi mắt em đang đỏ hoe. Em đang cố ngăn từng giọt lệ dường như muốn trào ra khóe mắt.
Chào em, hôm nay nay em thật xinh !” Anh trả lời

Bỗng dưng em cười.

Anh ấy sợ lắm, khi nhìn đôi mắt của em. Anh ấy sợ sẽ làm bầu không khí thêm buồn.
Anh ấy lặng lẽ quay đầu xe, mà không dám nhìn thẳng vào đôi mắt em nữa. Em và anh ấy cùng ngắm thành phố “không bao giờ ngủ” này với nhau.

Một lần cuối.

Họ cùng nhau dạo chơi khắp nơi. Họ đi qua những nơi họ từng đặt chân đến cùng nhau. Những nơi cho họ nhiều kỷ niệm thân thuộc. Anh dừng xe tại dòng kênh mà gắn liền với kỷ niệm của họ. Nơi họ có nụ hôn đầu đời. Nơi họ cảm nghiệm được tình yêu đôi lứa. Nơi mà chắc cả quãng đời còn lại, họ cũng chẳng quên. Hai người họ nhìn nhau. Họ đang cố giấu giọt lệ trong lòng.

Bỗng dưng, em …

Anh và em suốt ngày cãi nhau vì điều này điều nọ. Lúc nào anh cũng đúng, còn em lúc nào cũng sai. Ừ ! Thì là lỗi của em. Thế nhưng sao anh không nhường nhịn em ?” Em khóc nất lên
Anh lặng im ….
Anh nói gì đi, sao anh lại im lặng ???” Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Nhìn những dòng nước lặng lờ trôi “Anh sẽ cho em tự do. Từ nay chắc em sẽ vui hơn !

Em ngồi phịch xuống đất, quên mất mình đang mặc đầm. Dường như điều đó không còn quan trọng nữa. Em khóc to thành tiếng, mặc kệ người qua đường đang ngó nhìn hai đứa.

Qua đêm hôm ấy, em chẳng gặp ai. Em tự nhốt mình trong phòng. Mẹ em gọi cho tôi như muốn hỏi xem tôi có biết điều gì không ? Nhưng thật lòng tôi chẳng dám nói cho mẹ em thêm buồn.

Bẵng hơn một tuần sau ….

Tôi nghe tin em nhập viện trong tình trạng suy nhược cơ thể. Có chăng, cú sốc tình yêu làm em nông nổi thế này. Tôi chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc đứng nhìn em từ sau cánh cửa sổ của bệnh viện.

Tạo hóa trao cho em quyền được yêu thương, và yêu thương. Nhưng sao không lập trình hẳn cho em một phương trình chuẩn. Sao cứ mãi bắt em đi tìm vế bên kia của phép toán ? Em đã từng hỏi anh như vậy. Nhưng xin lỗi em, thật lòng anh cũng không biết nữa …
Mong em sớm lành bệnh …

LNDH