Cuộc gọi lúc 23 giờ
23 giờ khuya, chuông điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
-Chào thầy !
-Không dám, chào em.
Tôi vui vẻ khi nghe giọng của em, không lẽ em gọi cho tôi giờ này vì giận tôi không chúc mừng ngày 20-10 cho em à (tôi thầm nghĩ).
Đang suy nghĩ vẩn vơ thế, thì tôi nghe tiếng nấc nghẹn ngào ở đầu dây bên kia….
….rồi im lặng…
-Em sao vậy ? Có chuyện gì hả ? – Tôi lo lắng hỏi dồn.
Vẫn im lặng
– Bố em lại đánh mẹ nữa, thầy ạ !
tiếng em khe khẽ trong điện thoại, và em òa khóc như chưa bao giờ được khóc từ khi được sinh ra.
Tôi liếc nhìn tờ lịch treo trên tường. Hôm nay là ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt Nam.
Tôi quen em tại một trạm xe buýt.
Tôi dừng chân ở trạm buýt chỉ là tôi chỉ muốn tìm chổ ngồi bình yên trong thành phố nhộn nhịp này, và để ngắm nhìn dòng người đông đúc; còn em ngồi đây để đón chuyến xe buýt cuối cùng về quê dịp cuối tuần.
Hai chúng tôi quen nhau, tình cờ và nhẹ nhàng như thế.
Tuổi thơ của em khá vất vả và hoàn cảnh gia đình của em cũng không thể lo cho em học hết cấp ba.
Em tạm cất bộ áo dài trắng đã phai màu, để lên thành phố tìm cơ hội kiếm sống và bon chen, hầu có thể trả những món nợ chồng chất của bố em.

Bố em, một người thất nghiệp, nhưng lại thích xài sang để bằng với những đứa bạn đang làm ở công ty này, công ty nọ.
Nên chăng . . .
Những trận nhậu nhẹt về khuya, những cuộc vui tình ái qua đường, dường như đối với bố em là nhịp sống bình thường.
Nhưng . . .
Người gánh chịu mọi hậu quả cuối cùng lại là mẹ em.
Những món nợ cứ chồng chất, không thể trả nổi so với đồng lương ít ỏi của một người bán hàng rong.
Và rồi những cuộc thanh toán xiết nợ, cứ nhẹ nhàng đi vào gia đình em như khách không mời mà tới.
Mẹ em uất ức, nói nặng lời với bố em. Hai người cãi nhau, và bố em lại đánh mẹ em, như để chứng tỏ năng quyền của phái mạnh và để sớm kết thúc cuộc “đấu khẩu” của hai người.
Em lại chứng kiến những cảnh đau buồn đó.
Em không ngủ được. . .
Em khóc . . .
Em không chịu nổi,. . .
Và em gọi cho tôi, như muốn trút nhẹ phần gánh nặng tinh thần trong trái tim em.
Đồng hồ điểm chuông qua ngày mới !
Tôi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ trễ, như muốn ôm hết những đau khổ của em vào cõi hư vô, để chờ đón ánh bình minh của ngày mới sẽ sưởi ấm một tâm hồn đang se lạnh.