Chiếc lá mùa xuân
Anh ấy vô tình quen Nhu vào một dịp lễ tại nhà thờ công giáo. Nhu có đôi mắt trong veo và nụ cười tinh khôi của một cô bé miền biển. Anh bắt đầu để ý, hình như Nhu đang liếc nhìn anh, Nhu đang cười.
Anh ấy và Nhu chỉ nhìn nhau, mà không nói gì !
Dường như sự e thẹn còn che dấu một tình cảm vừa mới bộc phát.
Anh hỏi bâng quơ nhưng có chủ đích “Sao nhìn anh hoài thế ?”. Nhu ngượng ngùng,bẽn lẽn đáp “Đâu có đâu !”.
Và hai trái tim dường như chung một nhịp đập . . .
Trước khi chia tay, Nhu mạnh dạn xin số điện thoại của anh, như để giữ liên lạc, lỡ như mai này …
Anh trở về lại với cuộc sống bình thường của mình, nhưng bóng hình và nụ cười chấm phá thêm cái má lúm đồng tiền vẫn làm anh xao động. Anh cầm lên đặt xuống không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa thấy cuộc điện thoại nào từ “đối phương”.
22 giờ khuya, chiếc điện thoại của anh rung lên bần bật; Nhu gửi tin nhắn “Em đang ở gần chổ anh, ngày mai, anh có thể đến gặp em được không ?”. Không ai diễn tả được niềm vui sướng của anh, anh xin lỗi khách hàng về cái hợp đồng chưa thực hiện xong, anh xếp quần áo ngay ngắn để mai ngày có thể đến với Nhu “của anh”…
Ngày mai . . .
Anh cùng Nhu đi dạo biển, dưới cát vàng và trăng sao, và anh ôm trọn Nhu trong vòng tay anh, cùng thủ thỉ về kế hoạch xây dựng gia đình của họ trong tương lai.
Cứ tưởng như, họ sắp thành một gia đình trẻ, nhưng đường chỉ tay duyên phận của họ.

Nhu nhắn tin cho anh “Em đã có người yêu rồi, mặc dù em và anh ấy ở xa nhau, nhưng em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh ấy hơn là anh !”…
Anh chết lặng người đi khi đọc tin nhắn ấy, anh không hiểu tại sao Nhu lại hỏi xin số điện thoại của anh, vào thăm anh, cùng chia sẻ về những ý đinh tương lai của hai người; mà giờ đây lại tạt cho anh một gáo nước lạnh như vậy. Anh điên cuồng hỏi nguyên nhân, nhưng số điện thoại kia không bao giờ bắt máy nữa.
Nghe đến đây, tôi cảm thấy buồn cho chính bạn mình, nhưng biết sao được, tình đời cứ chảy mãi thôi, không biết đến bao giờ mới ngừng lại…
Thôi thì đành xem người đó như chiếc lá mùa xuân, những chiếc lá mãi giữ lấy thân cây mà không rời bỏ.