Mấy đứa bạn nhắn tin ầm trời bảo là Tây Bắc đang mùa lúa chín. Mặc dù tôi vẫn chưa biết đất Bắc là gì? Chúng nó rủ rê một đứa cuồng chân như tôi như là thách thức cả một lò lửa đã tắt muốn bừng thét. Đó là chuyện của đám trẻ con đầu đã ngấp nghé ba chục tuổi. Còn hôm nay tôi lại muốn kể một câu chuyện khác.
Chị là một người quen của gia đình từ lúc tôi còn bé xíu, chắc độ khoảng lớp năm. Cái thời gian mà đất nước chuyển mình sau lệnh gỡ bỏ cấm vận của Mỹ đối với Việt Nam. Từ một hộ nuôi gà cỡ nhỏ, hai vợ chồng chị chuyển mình thành cơ sở thu mua và phân phối trứng gà, trứng vịt đi khắp miền Trung. Nhà be bé rồi lên nhà lớn dần theo những manh mối làm ăn nở ra theo căn nhà to dần. Thông thường, một người đã quen lấm tấm bụi trần cho dù giàu có cỡ nào cũng không thể quen với chất phèn của miền quê. Chị vẫn mặc những bộ hết sức bình thường như mấy bà mấy thím năm sáu chục tuổi. Chị bảo chị thích thế vì thoải mái và để khỏi nhắc mình là người nhà quê.
Thế nhưng, người cùng chị đầu ấp tay gối lại không như vậy.
Anh ấy bắt đầu đổi xe, chưng diện, đổi bạn. Mọi người nói với chị coi chừng thì chị bảo “Bao năm cả hai đều nghèo khó, giờ có tý của ăn của để, cho anh ấy tý thể diện với người ta cũng nên mà !”.
Công việc làm ăn phải mở thêm cơ sở thứ 2. Chị gọi điện thoại bảo vợ chồng đứa em trai của chị lên giúp đỡ, lo toan hộ. Mấy tháng đầu tiên, bữa cơm nào cũng có đủ bốn người ăn uống cười nói rôm rả cả xóm.
Rồi mọi thứ lặng dần đi.
Nửa năm sau, chồng chị đơn phương đưa đơn ra tòa ly dị.
Chị chới với.
Trong cơn hốt hoảng của người phụ nữ đã trạc tuổi tú tuần, chị vẫn chưa hiểu chuyện gì đang đổ ập xuống người chị. Cơ sở 2 của nhà chị được đứa em trai quản lý bị công an kinh tế vào cuộc vì có dính dáng đến vận chuyển hàng quốc cấm. Em dâu của chị lại trở thành tình nhân và đứng tên hợp pháp trên tất cả bất động sản của gia đình cùng với một đối tác là chồng chị.
“Đời ai cũng có một người cũ để thương. Rồi ai, cũng trở thành người cũ của một người nào đó.”
Chị thất thần ôm 2 đứa con lặng lẽ ngồi trước cửa nhà mà nay đã được sang bán cho kẻ khác. Một ngày trời âm u, sau cơn tỉnh giấc mộng lầu son gác tía, chị trở thành người vô gia cư trong chính căn nhà của mình.
Ngày gặp chồng trên tòa, chị chỉ cười trước mối dây tơ đã đứt từ bao giờ. Ba mẹ con lên taxi trở về lấy đồ rồi rời đi ngay khi giờ cơm trưa còn chưa bắt đầu.
Quá khứ không thể sống lại, nếu như chúng ta sống bình yên. Ai cũng có quá khứ của riêng mình và cần được trân trọng, đừng ghen tức những điều quá xa xôi.
Đó là một câu chuyện của quá khứ của hai năm trước.
Mấy hôm nay chị trở về quê, ghé thăm mọi người. Mẹ gọi bảo dạo này, chị có da có thịt hơn. Chị kể về khoảng thời gian dắt díu hai đứa con vào Sài Gòn, tìm một trường tư thục để cho chúng được đi học, loay hoay với những công việc của cuộc đời để mưu sinh. Gom góp cũng đủ thuê lại được cửa hàng tạp hóa nhỏ, buôn bán đang dần khá lên. Trong từng câu chữ của một người phụ nữ từng trải là cả sắt lửa đốt cháy cả quá khứ.
Con người ta chỉ thực sự lo lắng khi chúng ta cảm thấy không tự tin với chính bản thân mình. Nếu vậy thì hãy cố gắng thêm một tý nữa thôi. Tạo Hóa chẳng nỡ lòng nào làm tổn thương một nhân sinh bé bỏng như vậy.
LNDH