Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Hoa đào đợi xuân

05/02/2016  |  Lượt xem : 3048

Những ngày cuối năm, không khí se lạnh từ phương bắc tràn về. Lạnh. Hơi ấm đang là thứ đắt giá mà người ta khó mà trao đổi được. Tôi ngồi đây với anh, người bạn cùng trang lứa, nói mấy chuyện trên trời dưới đất. Đôi lúc tôi thấy anh thẩn thờ mân mê chiếc điện thoại cảm ứng đã cũ.

Dường như anh đang đợi …

Một năm trước …
Lúc ấy, anh đang là kỹ sư phần mềm làm việc cho công ty Hàn Quốc ở Sài Gòn. Những trận mưa đầu mùa hè làm anh kiệt sức và mệt mỏi với tốc độ làm việc chóng mặt ở công ty nước ngoài.

Anh lái xe lạng quạng như người đang say, rồi anh ngất xỉu. Những hạt mưa rơi tầm tã khiến anh chẳng thể nào nghe thấy tiếng cô ấy lay lay
“Này ! Anh gì đó ơi ….Anh gì ơi….có sao không ?”

Bừng tỉnh sau giấc ngủ mê man, anh thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu bệnh viện Thống Nhất. Đôi môi anh nhấp máy mấy câu nói không tròn trĩnh. Giờ phút đó, anh mới biết đến sự hiện diện của cô ấy trong cuộc đời anh.

“Trúc Mai ! Anh ấy tỉnh rồi kìa …” tiếng ai đó vọng lên.

Vài tháng sau, anh và cô ấy chính thức hẹn hò.
Ngay lần đầu tiên hò hẹn, anh đã dẫn cô về nhà anh như khẳng định cho cô thấy anh là người đàn ông tốt. Mẹ anh thương cô hơn cả anh. Mẹ chồng, nàng dâu rất hợp tính nhau. Anh cảm nhận thấy vui vì điều đó.

1389935367768x438follow

 

Tác phong đúng giờ của giới văn phòng như cô lại khác hoàn toàn với những lập trình viên như anh hay thất thường và đột ngột. Sáng thức giấc, cô phải gọi anh đến ăn sáng rồi chở cô đi làm. Chiều là khoảng thời gian hai người cùng nhau tập thể dục ở công viên Gia Định như một đôi vợ chồng son. Nhưng bóng đêm buông xuống thì chẳng thể tìm ra anh. Biết chắc là anh lại ngồi gỡ rối với đống dự án đang tới hạn.

Cô đơn và mỏi mệt…
Cô đăng ký khóa nghiệp vụ nâng cao chuyên ngành nhà hàng ở Italia. Anh ấy chẳng biết nói sao với quyết định ấy của cô.

Buồn. Nhớ. Thương. Giận.

Những xúc cảm ấy hòa quyện khiến anh mạnh mẽ hơn. Ngày cô lên máy bay, anh không ra tiễn. Anh bảo như vậy giống như cuốn phim buồn. Anh muốn cuốn phim cuộc tình này phải luôn ấm áp.
Nhưng giờ đây, tôi thấy anh mân mê điện thoại, tôi hiểu lòng anh đang se lạnh. Tôi cũng chẳng dám hỏi anh về tết. Tôi sợ đụng chạm vào vết thương đang đến ngày trở trời.

Hai đứa chúng tôi, hai thằng đàn ông điên dại, ngồi uống nước mía giữa trời lạnh ngày tết. Anh chìa điện thoại khiến tôi hoảng hốt …

“Người yêu mới của cô ấy, mình thấy ảnh chụp trên facebook. Mình gặng hỏi mấy lần, nhưng cô ấy chối. Hôm nay, cô ấy mới dám thú nhận ..”

Cô ấy đẹp, kiêu sa, chụp ảnh cùng người tình xa xứ. Anh thì đang ngậm ngùi với vết thương đau.

Tôi nhìn vào đôi mắt anh. Nó đang ưng ửng đỏ. Tôi nói bâng quơ “Hôm nay, trời lạnh thế !”

Tags: