Đứa con kỷ niệm

19/08/2013 | Lượt xem : 2719

Cam Ranh lặng im chuyển mình vào mùa mưa.

Tôi tận hưởng những giờ phút nghỉ hè cuối cùng của mình trong không khí hơi se se lạnh, thời tiết dạo này hình như muốn trở mình.

Đang lang thang vi vu trong siêu thị, bỗng dưng ai đó gọi “Em ơi . . .”.

Chưa kịp định thần có chuyện gì, bổng dưng có cánh tay ai đó đặt lên vai tôi.

Tôi ngoảnh lại sau lưng . . .

“ Ơ ! Chị Th”


Chị là một người tôi quen, khi tôi còn là chú nhóc học lớp mười.

Tôi ở trọ học gần ở nhà thờ gần thành phố, còn chị là một người tân tòng đang học giáo lý, để tiến tới hôn nhân với một anh ở trong xứ.

Chị thấy tôi thường đi tản bộ trong sân nhà thờ, nên lân la nhờ chỉ giúp những đoạn văn mà chị vẫn chưa hiểu rõ.

Từ dạo ấy, tôi và chị quen nhau.

Chị hay ghé phòng tôi mượn cây viết, uống chút nước, hay đơn giản ngồi “tán dóc” với tôi trước khi vào giờ học.

Thời gian dần trôi . . .

Bẵng đi một thời gian, tôi không còn thấy chị xuất hiện trong lớp học giáo lý hôn nhân nữa. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra với chị, tôi thầm nghĩ chắc chị có chuyện gia đình gì đó, nên theo năm tháng tôi cũng vội lãng quên mất chị.

Giờ đây khi gặp lại khi gặp lại, chị mới kể cho tôi nghe :

Ngày ấy . . .

Anh là quản lý nhà hàng tiệc cưới, còn chị múa trong vũ đoàn của thành phố; nhóm múa của chị thường được mời đến nhà hàng của anh. Thế nên hai người dần quen nhau.

Rồi anh chị yêu nhau !

Hai anh chị muốn tiến tới hôn nhân; nhưng ngặt một nổi, gia đình chị lại không cho chị “theo đạo chồng”.

Đã bao lần, chị uất nghẹn khóc như mưa, khi bố mẹ chị nhắc nhở chuyện chị thường tham dự giờ lễ ở nhà thờ với anh. Chị đã từng cắt đứt mạch máu nơi cổ tay, chỉ vì muốn giữ tình yêu tinh khiết cho mình anh ấy.

Và rồi, gia đình chị cũng đồng thuận cho anh chị tiến tới với nhau.

Hai người hạnh phúc phát ngất khi nghe tin ấy. Hai anh chị dẫn nhau đến gặp cha quản xứ, để xin cho chị học đạo. Hai anh chị tận hưởng những phút giây hạnh phúc đầu tiên.

Nhưng đau đớn thay !

Anh lại làm một cô gái khác mang bầu. Cái thai đã tròn hai tháng, lỡ lầm đó chỉ vì một lần quá chén trong sinh nhật của bạn. Gia đình cô gái kia đòi anh chịu trách nhiệm, và lương tâm của người đàn ông không cho anh làm khác được. Anh đành có lỗi với chị.

Chị ngất lịm trong sự đau đớn, khi nghe cái hung tin ấy. Chị trào nước mắt, trái tim chị như có ai đó bóp nghẹt, khiến nó không thể đập bình thường được nữa. Chị đã đôi lần muốn tìm đến cái chết nơi tầng thượng bệnh viện, nhưng lại bất thành, khiến lòng chị thêm quặn thắt.

Anh vào viện thăm chị !

Anh quỳ gối nơi giường chị, nắm lấy tay chị, xin chị tha thứ, và xin chị đừng cố hủy hoại bản thân mình. Anh nói trong nước mắt “Hãy để cho anh đi đi, nha em !”.

Chị không muốn nhưng đành gật đầu chấp nhận, để anh bước nhẹ ra khỏi đời chị.

Chị chưa kể hết câu chuyện, thì một cô bé nhỏ nhắn xinh xinh ôm chầm lấy chân chị mà gọi tiếng mẹ ơi.

Tôi ngạc nhiên tròn mắt hỏi chị “Chị đã kết hôn rồi à ?”

Chị mỉm cười “Chị nhận nuôi bé trong khoảng thời gian khi xưa nằm viện đấy ! Bé bị bỏ rơi trước bệnh viện, chị coi như là kỷ niệm của anh và chị ”.

Tôi thoáng nhìn bàn tay chị, bàn tay vẫn chưa đeo nhẫn cưới .