Có những lúc con người ta mệt mỏi đến mức không buồn nói hay giải thích với ai điều gì, chỉ muốn ở một mình, thu mình vào một góc nghe những bản nhạc buồn rồi ngủ một giấc mong rằng khi thức dậy mọi chuyện sẽ ổn. Ở một khía cạnh nào đó, anh là người đàn ông như vậy.
Ly café của anh dừng nhỏ giọt đắng, cũng là lúc tôi vừa sà chiếc xe máy của mình vào quán.
Anh bất giác hỏi tôi “Đà Lạt đẹp không ?”. Tôi nhoẻn cười: “Chả biết, chắc là đẹp !”
Hai thằng con trai dân Nha Trang chưa từng một lần đi Đà Lạt ngồi café bãi biển mà mơ mộng về những cảnh thơ mộng của thành phố tình yêu.
Tôi đánh bạo hỏi anh: “Sao anh không dẫn cô ấy đi một lần”. Tự dưng, anh nhoẻn cười “Cô ấy. Ờ thì cô ấy …! ”
Người yêu anh không muốn đi Đà Lạt. Không phải vì cô ấy không thương anh mà chỉ là nơi ấy chứa đựng quá nhiều điều về người cũ của cô ấy. Cô ấy sợ những hình ảnh ngày xưa dồn dập trở về xé nát trái tim mình. Khi yêu một cô gái đã từng tổn thương thì anh đã phải chấp nhận cả những vết thương của cô ấy. Anh thèm làm một chuyến đến thành phố mộng mơ ấy, nhưng sợ cô ấy giận nên chẳng dám đi một mình.
Tôi sốt ruột bảo “Thế giờ có đi không này ? Em với anh làm một chuyến”. Anh phá lên cười : “Hai thằng đàn ông dẫn nhau đến cái thành phố tình yêu đó làm gì ? Thôi ! Anh xin chú ”
Liêu xiêu trong tim anh vẫn còn gì đó nghẹn ngào, vẫn còn nỗi đau ngút ngàn. Đôi chim bay trên trời có đôi, nến trên bàn thờ có cặp còn anh thì đơn côi trong một mối tình không mang tên.
Tôi ngồi bên cạnh anh lắng nghe chuyện tình của anh. Tôi không nhớ đây là lần thứ hai mươi mấy anh kể những câu chuyện nhỏ trong những lúc gặp nhau của hai người. Ờ thì là lần đầu tiên, cô ấy đã mang bộ đầm đen quyến rũ thế nào, cô ấy cười nhiều và uống nước nhiều đến mức nào, mỗi lần cãi nhau gương mặt cô ấy ra sao, bla ..bla ..bla…
Mỗi người có một mảnh ghép riêng, họ đi tìm những người khớp cùng mảnh ghép để làm nên một bức tranh hạnh phúc. Có người vì đi suốt cả đời vẫn không tìm được mảnh ghép riêng tư nào của cuộc đời mình. Lại có người đã tìm thấy nhưng vẫn dửng dưng.
Tôi hỏi anh: “Bệnh tim của anh thế nào rồi ?”. Anh tếu táo trả lời : “Chưa tìm được người đồng ý ghép thêm một mảnh ghép để tim mạnh hơn.”Tôi cười để tránh ánh mắt thăm dò của anh về sự lo lắng của tôi về tình trạng sức khỏe của anh.
Bệnh của anh ngày càng trầm trọng. Bác sĩ bảo anh phải kiêng thịt bò, thịt già và các chất dầu mỡ. Anh bảo “Miễn đừng cấm tớ uống nước ngọt là được”. Anh có lẽ là người đàn ông tồn tại duy nhất tại Việt Nam thích làm giàu cho các hãng nước ngọt. Thời gian dương gian của anh đang bớt đi một ngày sau khi hoàng hôn buông xuống. Anh bảo “Anh có mệnh hệ gì thì chú chăm lo cho cô ấy giúp anh.” Tôi nhìn anh, nghe như thể tôi đang nghe lời trăn trối của một người đàn ông chuẩn bị cho chuyến xa của mình.
Tôi gật đầu, cố nở nụ cười mà nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc bài “You are my everything”, để tránh những câu nói đau lòng của anh mà miên man nghĩ về những mảnh ghép còn dang dở.