Hướng về phía biển

07/11/2013 | Lượt xem : 2720

Tự dưng tôi nhớ biển lạ lùng !

Tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện liên quan đến biển. Chuyện về người mẹ của một cô bé tôi quen.

Mẹ em từng là một nữ tu.

Khi còn bé, mẹ em được các sơ nhận nuôi vì nhà ngoại em rất nghèo. Rồi dần dà theo năm tháng, mẹ em ao ước đi tu – khi đó mẹ em mới học lớp 10.

Quãng thời gian mẹ em học phổ thông, cũng là giai đoạn đất nước bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh. Thì khi ấy, mẹ em lại nảy sinh tình cảm với con trai thầy giáo làng.

Tình yên thưở mực tím chớm nở với chút thẹn thùng, những cái nhìn e lệ khiến tâm hồn người thiếu nữ mới lớn xao xuyến và khao khát được yêu.

Ngoại em phát hiện ra mối tình vụng trộm ấy. Ngoại em ngăn cấm quyết liệt, cho dù người con trai ấy có van nài như thế nào.

Rồi người con trai cũng mệt mỏi và bỏ cuộc. Hơn một năm sau, người con trai ấy lên tỉnh học. Mẹ em thì được nhà dòng nhận vào lớp ứng sinh tu sĩ.

Thời gian chuyển vần ! Khi mẹ em chuẩn bị khấn dòng và lãnh tu phục thì quen ba em.

Nhưng …

Ba em đã có vợ và một đứa con trai, ba em không thể đón nhận mẹ em và em đang lớn dần lên trong bụng mẹ.

Nhà dòng cho mẹ em về !

Ngoại đau đớn đuổi mẹ ra khỏi nhà vì làm ô danh dòng tộc. Mẹ em lên thành phố, khao khát một cuộc đời mới và cũng để chuẩn bị sinh em.

Với diện tích chật hẹp nơi góc phố nhỏ, mẹ em bày bán đồ ăn đêm cho du khách khi lỡ làng ghé thăm Nha Trang.

Năm em hai mươi mốt tuổi, mẹ em bị trúng gió và liệt giường. Gánh nặng kinh tế đè trên vai em. Sáng đến trường, chiều về dọn hàng bán đến tối mịt em mới có thể dành chút thời gian còn lại cho việc học. Tôi hay ghé quán em, đơn giản tôi chỉ muốn chọc em là “bà chủ nhỏ”. Mỗi lần nghe tôi chọc “Bà chủ nhỏ”, em lại bảo “Thôi nha ! Ăn dao đó nhen”.

–         Bà chủ nhỏ !

–         Ăn dao đó nhen !

Hai chúng tôi quen nhau như thế đấy, cũng chẳng hiểu mối quan hệ của chúng tôi là gì nữa.

Bẵng đi một thời gian sau, không thấy em dọn hàng.

Tôi tò mò đi hỏi thăm . . .

Hóa ra, đã có người thuê sân trước nhà em để mở quán café nhằm mục đích kinh doanh. Thế là em rảnh rang, không cần lo toan cho chuyện bán buôn nữa; nghe đâu em còn được một nhà hảo tâm nào đó dành một suất học bổng toàn phần tại một đại học ở Sài Gòn. Cuộc sống gia đình em trở nên bình yên và phẳng lặng.

Dòng đời mãi trôi …

Ngày em mang áo cử nhân, thì nhà em nhận được một bức thư lạ lùng. Bức thư không có địa chỉ người gửi, mà người nhận là mẹ em.

Em thấy mẹ rơi lệ khi đọc bức thư ấy, em không hiểu đã xảy ra chuyện gì ? Có chăng là ngoại em ở nhà có chuyện ? Có chăng là bệnh mẹ trở nặng ? Có chăng là ?. Bao nhiêu câu hỏi cứ bám lấy em cả buổi chiều, khiến em không tài nào thoát ra được.

Em đánh liều hỏi mẹ !

Mẹ em lặng thinh . . .

Tối ấy, em đẩy chiếc xe lăn cũ kỷ đưa mẹ đi dạo như mọi ngày. Đột nhiên, mẹ em trầm ngâm và bảo em dừng lại.

Nhìn những đợt sóng đang đổ dồn ngoài biển, mẹ nhẹ nhàng kể cho em về bức thư bí ẩn kia.

Hóa ra . . .

Hóa ra người thuê nhà em để mở quán café, người tài trợ học bổng cho em trong suốt thời gian qua, người giúp đỡ mẹ em chữa trị là . . .

. . . con ông giáo làng ngày xưa – mối tình đầu của mẹ !

Bao nhiêu năm qua, “người ấy” vẫn không lập gia đình, vẫn miệt mài theo đuổi nghiệp văn chương mà chôn dấu hoài niệm về người con gái thuở nào. Bức thư gửi đến cho mẹ không phải là của “người ấy”, mà là bản di chúc còn dang dở được luật sư báo rằng em được thừa kế toàn bộ tài sản của ông.

Nói tới đây, mẹ em lặng thinh. Người phụ nữ ngồi đó, chốn cũ cảnh cũ nhưng người xưa nay đã khuất xa. Mẹ em thầm cảm ơn anh, người đã giữ tình cảm ngày xưa trong lòng suốt bao nhiêu năm, mà còn âm thầm giúp đỡ cuộc đời mẹ con em trong nhiều năm qua.

Em nhè nhẹ nói với mẹ “Mai con vào thăm mộ chú ấy nha mẹ !”. Mẹ em nghẹn ngào gật đầu.

Biển đêm bỗng dưng lặng sóng !