Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Hoàng hôn tím

27/03/2017  |  Lượt xem : 2155

Người ta nói “Chàng trai 17 tuổi sẽ không cùng bạn đi đến cuộc đời”. Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua ngược, em là một nhân vật trong bộ phim thanh xuân của tôi. Cô gái năm 17 tuổi của tôi.

Khi con trai mười bảy là lúc tình yêu chẳng có nghĩa lý gì, học hành chỉ là chuyện hời hợt, đam mê vào công nghệ mới là thứ ưu tiên số một. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Năm ấy anh tôi du học từ Pháp về, mua cho tôi một dàn máy tính khủng lúc thuộc hạng nhất nhì lúc bấy giờ. Suốt ngày tôi cắm đầu vào nó.

Em là con nhóc mà mỗi lần đến nhà tôi lại tẽn tò núp đằng sau ghế tôi xem tôi chơi game. Em đứng đấy và chỉ im lặng. Chẳng có gì khiến tôi chú ý đến em, vì khi ấy em chỉ là con nhóc mười hai tuổi.

Thời gian dần lặng trôi.

Ngày tôi gặp lại em sau hơn mười năm không gặp lại là giây phút tiễn em lên đường đi du học. Mười năm có lẽ là thời gian dài với cả hai đứa tôi.

Sân bay Tân Sơn Nhất lặng vắng.

Tôi ngồi đấy nhìn em cười hạnh phúc bên mẹ và mấy đứa bạn của em. Thấy tôi chẳng nói năng gì, em bất giác hỏi: “Bi sao đấy ?”. Tôi không buồn trả lời mà dồn cho em một câu hỏi làm gương mặt em xìu xuống: “Anh ấy không ra à ?”

 

–o0o–

Ngày đó em …

Em thương anh chàng lớn hơn em sáu tuổi. Mỗi lần tôi gọi cho em, y như rằng em sẽ trả lời tôi “Em đang đi với bạn trai. Nói chuyện với anh sau”. Nước mắt của em đã dâng trào nhiều năm trong quá khứ. Những người đàn ông trong cuộc đời em dần dần bỏ em mà đi. Bố em và cả mối tình đầu của em. Em bảo “Chẳng còn tin vào đàn ông đâu anh à !”. Thế nhưng em lại trao trái tim cho một anh chàng ấy, sau bao nỗ lực phá lớp băng giá đang bao phủ trong trái tim em.

Hai người hẹn hò.

Anh ấy là người nghiện mấy cuốn tản văn ngôn tình, còn em thuộc dạng chỉ xài lý trí mà chẳng bao giờ xài đến trái tim. Em nói anh ấy con nít quá, suốt ngày văn thơ thẩn, chẳng thực tế.  Mỗi lần nhắc đến chuyện ấy, anh ấy chỉ tủm tỉm cười vì biết em đang cố gắng mình đang lớn.

15726647_244430615982598_8222465958218864691_n

Ngày em dẫn anh ấy về nhà  thì ngày hôm sau mẹ bảo em dừng lại chuyện này. Em gặng hỏi nhưng mẹ em chẳng bao giờ trả lời cho câu hỏi hằn lên trong tim em mỗi khi đêm về. Em tự dưng ôm lấy muộn phiền.

Anh ấy im lặng khi em bảo rằng mẹ em không đồng ý cho mối quan hệ này. Anh ấy hẹn em ngày gặp gia đình anh ấy vào tuần sau. Anh ấy bảo “Sau này, em về sống với gia đình anh chứ đâu còn ở với mẹ nữa đâu. Mẹ không đồng ý thì từ từ mẹ sẽ đồng ý.”

Ngày em gặp gia đình chồng tương lai của mình.

Người đàn ông mà anh ấy gọi bằng bố sao mà hao hao giống ai đó trong mớ ký hỗn mang của em. Cả buổi sáng hôm ấy em cứ đăm chiêu như là người thất thần, anh ấy phải gọi mấy lần em mới chú ý đến câu chuyện của cả nhà.

Chạy về nhà, em thẩn thờ không biết gương mặt của người đàn ông kia là ai, mà em lại có cảm giác quen quen thân thuộc. Em nhớ đến lời của mẹ về bí mật gia đình nơi tủ gỗ đã cũ kỹ, nơi mẹ dặn em không bao giờ được mở. Em chắc hẳn bố chồng tương lai của em có liên quan đến chiếc tủ này.

Bí mật mà nhiều năm em không khám phá, điều mà mẹ em liên tục bảo em không được tiến tới hôn nhân với anh ấy: Người bố mà mẹ em bảo rằng đã chết, thực ra vẫn còn sống, mà còn là bố của người em yêu.

Im lặng.

Em lặng im với anh ấy, người mà giờ đây lại là anh trai ruột của em. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Làm sao mà có thể yêu được nữa. Hóa ra thứ tình cảm mà em cho là tình yêu chỉ là tình anh em.

–o0o–

Em chọn lựa ra đi mà chẳng hề nói cho ai biết lý do thật sự cho quyết định đó. Em bảo với anh ấy là em thương người khác rồi. Em nói với mẹ em cần đi du học để trưởng thành hơn. Thật ra là một sự trốn chạy thứ tình cảm yêu thương đã quá lớn.

Ta thương em một mình giữa phố lạ.

Đi những con đường chưa nhớ rõ tên,

Em sợ ta lo, bảo không sao cả.

Mà ta biết chân em đã đau mềm.

 

Đôi chân em đã mỏi mệt vì tìm kiếm yêu thương và hạnh phúc. Trái tim em giờ lại được bao phủ bởi lớp băng khác. Em chẳng biết Tạo Hóa có cho em yêu thương hay hạnh phúc nữa hay không.

 

Trời bất chợt mưa như khóc vì em.

Tags: