Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Đường một chiều

05/12/2016  |  Lượt xem : 2164

Sài gòn đang bị ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới. Mưa rơi từng cơn như kéo biết bao tâm tình của những kẻ đơn côi. Trời dần chuyển màu tối. Thu mình co ro trong chiếc áo khoác mỏng, tôi cảm nhận được gió đông lạnh đến mức nào. Nhưng chắc không lạnh bằng đôi mắt của cô gái đang ngồi đợi sửa chiếc xe máy cạnh tôi.

Chị lớn hơn tôi vài tuổi, là con gái Sài Gòn gốc. Ngày trước là sinh viên trường đại học RMIT nổi tiếng; giờ đi làm cho công ty nước ngoài ở giữa trung tâm Sài Gòn. Cuộc sống của chị bình yên đến lạ thường. Mọi thứ đến với chị nhẹ nhàng, cho một tương lai thẳng tắp.

Tạo Hóa vốn thích trêu đùa với những ai người chọn. Chị trở thành “người được chọn”.

Anh là đàn em lớp dưới từ thời còn đại học, lò mò thế nào mà làm chung công ty với chị. Tình duyên nơi công sở bắt đầu nảy nở. Những cuộc trò chuyện thoáng qua và những dòng tin nhắn vội trên facebook hay sms dần trở thành một thói quen vô định. “Nhóc đang ở đâu đó, sáng nay nghỉ làm đi. Chúng ta đi chơi

Mọi thứ cứ tưởng là chuyện thường tình của nam nữ nhưng khổ một nỗi : Chị có hẹn ước từ thời sinh viên với một anh chàng hào hoa khác. Một cuộc hẹn ước đầy lợi nhuận của gia đình hai bên.

Chuyện của trái tim là chuyện khó xử nhất của cuộc đời. Chị gật đầu chấp nhận cuộc hôn nhân cho vừa lòng bố mẹ hai bên, vừa để củng cố quyền lực của chị ở công ty. Cuộc đời đâu như ta mong chờ.

Trái tim chị thuộc về anh, là đàn em trường cũ, mà giờ là nhân viên của chị. Chị khó xử với lý trí và trái tim của chính mình.

Điện thoại rung lên bần bật.

– “Chị đi phượt không ?

– “Đồng ý

Một cô gái tròn ba mươi, một chàng trai trẻ mới hai mươi sáu, leo lên chiếc xe cà tàng băng qua Phan Thiết, Nha Trang, Qui Nhơn, Đà Nẵng. Hai người đồng hành trên cả chặng đường dài hơn 1000km. Chẳng ai đề cập đến chuyện thương hay yêu. Nắng mưa và gió, cát bụi cùng đi với hai người họ.

Yêu thương thầm trách duyên số. Con tim không hề than van nếu nó đã yêu đúng cách, đúng người.

Anh với chị dừng chân ở Đà Nẵng, nơi được cho là thành phố đáng sống nhất của Việt nam. Cả hai tìm một nơi nghỉ bình yên sau một hành dài.

Chị kể cho anh về chuyện hứa hôn của chị thời sinh viên, về người đàn ông tương lai của chị. Ánh mắt anh ngạc nhiên như chưa từng có. Câu chuyện chưa kịp được kể hết thì có một người đã đứng phắt dậy.

Bất giác, tôi phá tan không khí trầm lặng bằng câu hỏi : “Anh ấy thì thế nào ?”.

Im lặng.

Sau khi nghe chị kể về chuyện hôn nhân sắp tới của chị, anh lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Để chị bơ vơ giữa một thành phố tưởng chừng xa lạ. Điện thoại không liên lạc được. Chị đành đáp máy bay chuyến sớm nhất trở lại Sài Gòn. Bước xuống Tân Sơn Nhất, cảm xúc chị pha lẫn hỗn tạp của một mớ cảm xúc.

Giận. Nhớ. Thương.

13731453_623773404457082_1013152726984705274_n

Một tuần trôi qua.

Anh đã nộp đơn nghỉ việc. Thuê bao không liên lạc được. Tự dưng hai người trở thành người dưng trong cuộc đời của nhau. Ranh giới của yêu thương và tan vỡ mong manh đến mức chẳng ai có thể hiểu được.

Ngày cưới của chị.

Quan khách hai họ, bốn bên tề tựu sẵn sàng chờ đợi giây phút hôn lễ diễn ra thì anh xuất hiện. Lặng lẽ đứng nhìn chị từ phía xa, rồi âm thầm bỏ đi.

Mời người cũ đến đám cưới của mình như là sự hả hê của người chiến thắng. Chồng của chị biết được tình cảm của chị. Biết rõ mọi thứ về mối quan hệ mập mờ của chị và anh. Chồng của chị cho người tìm người tình cũ của chị và mời anh ấy đến.

Chị bật khóc như thể trời nắng lâu ngày mới có mưa.

Một tháng sau ngày cưới, chị đơn phương ly dị. Chị mất hết quyền thừa hưởng của gia đình chồng, ra đi với hai bàn tay trắng và sự trách giận của bố mẹ. Chị muốn thế. Chị muốn sống một cuộc đời của chính mình chứ không phải là của người khác.

Tôi tò mò hỏi “Còn anh ấy, giờ ra sao ?”

“Mưa rồi, Sài Gòn lại mưa …”  Chị lặng lẽ trả lời chẳng ăn nhập với câu hỏi của tôi.

Một cô gái đã có vết cắt trong trái tim thì sợ những cơn mưa chiều đến thế nào. Trời Sài Gòn lại đổ mưa như muốn xóa bớt những trái tim se lạnh trong mùa đông.

Mùa đông lạnh.

Tags: