Đức Huấn Blog

Giữa cõi bao la trời đất
Chẳng hay Người định đi đâu

Mai San

06/07/2024  |  Lượt xem : 206

Đài Bắc se lạnh giữa mùa.

Vừa qua cửa an ninh, tôi đang loay hoay tìm cửa ra máy bay rời khỏi đất nước được ví von như trung tâm của châu lục.

Điện thoại đổ tin nhắn liên hồi, hệt như tâm tình của một kẻ đơn côi đang ngồi bệt giữa góc phòng chờ.

Tôi dừng chân, mắt lướt vội qua dòng tin nhắn vừa nhận được được trong hộp thư.

Hai đứa em hủy cưới.

Anh người yêu của em đề nghị hủy hôn, khi còn cách ngày cưới một tuần.

Tôi lặng thinh và mang theo mớ hỗn độn của em lên phi cơ rời đi, giữa cơn mưa đang nặng hạt dần.

Tôi chứng kiến em trưởng thành từ khi là một con bé hai mươi ba tuổi.

Yêu đương, thất tình rồi lại yêu lại từ đầu.

Tôi hay bảo em : Nhớ dành một lối để trở về.

Em nghêu ngao : Em xinh đẹp thiếu gì người để yêu, chỉ là em chưa chọn được thôi. Em chỉ thích những cái thẻ và chuyến bay như anh.

Tôi phì cười : Thẻ của ngân hàng, chuyến bay của phi công. Anh vô sản trong chính cuộc đời của mình.

Hơn sáu tháng trước.

Em báo tin là đang yêu đương, hai đứa cũng đang học giáo lý hôn nhân. Còn tính toán ngày kết hôn, hẹn tôi trở về.

Tôi hóm hỉnh bảo : Tội nghiệp cho chàng trai đó ! Nhưng có chắc chưa ?

Mấy câu nói không hàm ý đó, lại ám ảnh cho chính em đến vậy.

Chàng trai em yêu là du học sinh, công tác cho một tập đoàn tại Singapore. Trở về Hà Nội gần gũi gia đình sau bao năm ly hương.

Hai người gặp nhau rồi yêu đương trong những chuyến đi tình nguyện lên vùng cao.

Đó là những lần hiếm hoi em chủ động bắt chuyện với người lạ.

Chuyện của trái tim là chuyện khó xử nhất của cuộc đời.

Hai đứa em cũng đi đến quyết định kết hôn choáng vánh sau sáu tháng quen nhau, chỉ đơn thuần là câu nói kết hôn đi.

Sau khi trải qua các thủ tục dặm ngõ, thăm hỏi gia đình hai bên thì em tạm nghỉ công ty hiện tại để gấp gọn mọi thứ cho kịp lễ cưới sớm diễn ra.

Mùa xuân Hà Nội như một bức tranh thủy mặc thanh bình, ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, với những cành đào thắm sắc và những bông hoa mai vàng rực rỡ.

Ở xứ đạo miền quê, chuyện rao tên kết hôn trong nhà thờ là chuyện hệ trọng cả đời người.

Mọi người chúc mừng em.

Em lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc có người thương.

Tuần rao thứ ba trôi qua.

Giữa đêm ấy, Hà Nội oi bức.

Em nhận được cuộc gọi của anh ấy lúc 22h khuya.

“Chúng ta chia tay đi”

Ngắn gọn và đầy xúc tích hệt như cá tính của chính anh vậy.

Em trở nên chưng hửng, lạc lõng trong chính căn phòng thân quen hơn chục năm trọ ở Hà Nội.

Ngoài ô cửa sổ phi cơ, những cơn mưa như những dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy vạn vật. Nhưng chính tôi biết, mưa xứ Đài bây giờ không thể nặng hạt hơn cơn bão mà em đang nặng lòng.

Thật sự, tôi cũng không không biết làm sao hết, chỉ an ủi em mấy câu nói vô hồn mà tôi đã đọc trong một cuốn sách nào đó rồi nhắn nhẹ “Đợi anh, hạ cánh anh gọi lại”

Hừm

Tôi thở dài chuyển nguồn di động.

Phải nói gì với em tiếp theo ?