Sài Gòn chiều phố …
… những cơn mưa bất chợt đến rồi lẳng lặng bỏ đi.
Giữa ngã ba đường, ai cũng đang cố gắng rẽ hướng về con đường mình muốn đến. Có người đi đúng đường. Có người lạc hướng. Lại có người rẽ vào đường một chiều.
Ngày ấy, em là cô gái nhỏ người Quảng Nam, với cái giọng trọ trẹ khác biệt. Sài Gòn chào đón em bước vào giảng đường đại học, những tháng năm đầu đời của tuổi mười tám.
Học tập và sinh sống ở thành phố hơn bảy triệu dân, em xa lạ và đơn độc.
Em hay nhớ nhà, nhớ quê.
Mỗi lần được nghỉ là em bắt chuyến tàu sớm nhất để trở về với nồi cơm của mẹ, bên gian bếp bé con mà thuở nào hai chị em của em bị mẹ mắng, vì làm vỡ đồ.
Những ánh đèn đêm nơi sân ga, khiến những chuyến tàu của em trở nên huyền ảo và mộng mị trong nỗi nhớ nhà da diết.
[ Hình ảnh mang chất minh họa ]
Chuyến tàu năm ấy, em gặp định mệnh đời mình.
Anh ấy là chàng trinh sát hình sự của tỉnh. Trong một chuyến trinh sát ở sân ga Đà Nẵng, anh ấy gặp em. Tình yêu đầu đời ùa đến khiến một cô gái hai mươi mốt tuổi, hơi ngất ngây trong men tình.
Em chấp nhận lời tỏ tình của anh chàng trinh sát, người đàn ông lớn tuổi hơn em. Người mà em cho là chững chạc, trưởng thành hơn mấy đứa bạn cùng tuổi. Mỗi khi hai người đi chơi, chẳng bao giờ hai người chụp hình chung. Anh ấy lấy lý do vì trinh sát hình sự nên không được đăng hình lên mạng xã hội vì yêu cầu của cơ quan.
Em đang kể thì tôi thấy em bật khóc. Em vội vàng lau nhanh những giọt nước mắt đang chịu lực hấp dẫn của đôi gò má.
Những sự cẩn thận của anh ấy, minh chứng cho một bí mật …
Anh ấy đã có vợ và một đứa con.
Cái bí mật động trời được anh ấy giấu diếm hơn một năm.
Em tra hỏi.
Anh ấy phủ nhận ngay.
Sự thật với đầy đủ bằng chứng, khiến em không thể tin những lời ngụy biện của người ấy nữa.
Em muốn chấm dứt mối tình đầu tiên của chính mình. Vết thương còn lại sau một mối tình riêng là những con dao đâm thấm tâm hồn của em. Em cứ nghĩ người ấy là sẽ chồng mình, người bạn đời chứ không phải là người người bạn đường thoáng qua rồi vụt tan.
Em xin nghỉ làm. Em muốn trái tim mình bình yên. Cho dù có đôi lúc em cuồng say, em muốn trở thành bà mẹ đơn thân. Em muốn mình là người đàn bà duy nhất trong cuộc đời anh ấy. Giờ đây, trong trái tim em mang một mớ hỗn mang. Dẫu vậy, em hiểu rằng mình chỉ là sân ga mà đoàn tàu vừa mới rời ga.
Bước qua một bước ngoặt cuộc đời, em hỏi tôi “Đời người con gái không yêu ai được không ?”. Tôi nhoẻn cười, “Em vẫn còn những chuyến tàu đến sau mà ! Biết đâu là tàu hạng sang thì sao ?”
Bỗng dưng, trời đổ cơn mưa. Giống như người ta đã cố gắng chịu đựng lâu ngày rồi bật khóc.
Nguyên Lễ