Tình yêu trong những năm tháng cô đơn và nuối tiếc nhất của tuổi thanh xuân hệt như cơn bão ồn ào đến rồi vội vã tan biến vào không khí như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi thong dong đợi chuyến xe sẽ đưa tôi đi một hành trình dài đang chuẩn bị đến thì anh sà xuống chiếc ghế kế bên như trọng lực của trái đất chỉ dành để kéo anh. Đôi mắt anh rươm rớm nước mắt. Tôi rút nhẹ lon Cocacola mới mua đẩy nhẹ qua cho anh. Anh chả buồn nhìn tôi mà chỉ khe khẽ “Cám ơn!”.
Như khoảng cách quãng tám trong khuông nhạc, không gian hai chúng tôi rơi vào trầm lặng.
Tôi thích những người đối diện với chuyện tình của mình bằng hai chữ “văn minh”, chẳng biết phải giải thích thế nào nhưng đại khái là sau chia tay thì vẫn đối xử tốt với nhau như những người thân thiết, chứ chẳng nên níu kéo người trở lại để khỏi đơn côi trong cuộc tình đã đánh mất. Dù sao là bản thân tự nguyện bắt đầu một mối tình chứ không ai bắt ép phải yêu, vậy nên khi tình yêu đó kết thúc, ít nhiều cũng là lỗi do mình đã cho nó cơ hội để bắt đầu.
“Anh tự trách bản thân mình ư ?” Tôi quay sang hỏi anh khi lon nước cũng vừa cạn hẳn.
“Buồn. Đau khổ lắm chú à !”
Câu chuyện tình của anh bắt đầu khi anh nhìn thấy nụ cười của cô ấy trong một quán café ở quận nhất, Sài gòn. Chính giây phút ấy, trái tim khô cằn đầy những vết thương của anh tự dưng rực lửa, anh bạo dạn mà chủ động làm quen.
Oái ăm thay, Tạo Hóa sắp đặt một bắt đầu quá trễ.
Cô gái ấy đã có người thương.
Người yêu của cô là một anh chàng giàu có với bảng lương bảy con số. Mà hai người chuẩn bị làm đám cưới. Anh chỉ là người đến sau vô duyên trong câu chuyện mà chẳng có đoạn kết màu hồng hạnh phúc. Cuối đường vắng, anh trở thành người đơn độc trong một hành trình mang tên của kẻ khác.
Nhìn anh, tôi thầm ước anh sinh ra sớm hơn, được gặp được người ta sớm hơn để bắt đầu một câu chuyện tình đẹp mà không một lần tấy đau.
Tôi khe khẽ bảo “Quên đi thì tốt hơn phải không anh ?”
“Không dễ dàng để nói quên là quên.”
Chưa dứt xong thì nước mắt chực chờ sẵn tuôn trào. Một cảm giác thật bất lực hết mức. Chắc lâu rồi anh chưa khóc, nên hôm nay anh đã để nó tự nhiên chẳng kìm nén mặc dù đang nơi phố thị đông người. Đằng nào trời cũng đang mưa nên sẽ chẳng có ai biết là anh đang khóc.
Mãi nhìn anh tôi quên béng điện thoại của mình đang rung lên bần bật. Grab đến đón tôi trong cái tiết trời se lạnh của Sài Gòn. Ước chi, cũng có ai đó đến sau sẽ đến đón con tim đang vỡ vụn của anh.
Sài gòn mùa giáng sinh 2017